Thẩm Dũng ăn thịt đến cực no, thong thả ung dung cầm một bình trà, chạy đến bên trong sân đi bộ cho tiêu thực.
Phương Nhất Chước cũng ăn no, tùy tiện vung tay ra khỏi phòng bếp, hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, cha nói như thế nào?”
“A, đúng rồi!” Thẩm Dũng vỗ đầu, cũng không trả lời Phương Nhất Chước, vội vàng xoay người chạy.
Phương Nhất Chước có chút buồn bực, muốn đi theo, lại thấy Thẩm Dũng vừa chạyvừa xua tay với nàng, “Ngươi đừng theo, ta có chính sự muốn làm, rấtnhanh sẽ trở lại.”
Phương Nhất Chước vừa nghe là chính sự, liền cười tủm tỉm gật đầu, đứng lại ở trong sân căn dặn Thẩm Dũng đi chậm một chút.
Thẩm Dũng chạy ra khỏi phủ nha, đi thẳng đến cửa hàng trang sức được yêu thích nhất Đông Hạng phủ.
“Ai u, đây không phải Thẩm thiếu gia sao.” Lão bản của cửa tiệm cười ha hảđi ra bắt chuyện với Thẩm Dũng, “Thiếu gia, ngài muốn mua cái gì?”
“Một đôi hoa tai bằng vàng, có không?” Thẩm Dũng hỏi, “Loại tiểu cô nương hay mang.”
“Tất nhiên là có… tặng cho ai cơ?” Chưởng quỹ thật là nhiệt tình hỏi một tiếng.
“Được rồi… Cái này ngươi cũng đừng quản nhiều, lấy ra vài cái cho ta chọnđi.” Thẩm Dũng đột nhiên nghĩ, nếu nói là mua cho nương tử nhà mình, cóthể khiến cho người ta coi thường, liền thúc giục chưởng quỹ nhanh mộtchút.
Chưởng quỹ lại hiểu lầm, tự nói… Sở dĩ nói không phải đông tây sẽ không là đông tây, đã lấy một người vợ về nhà, còn muốn muatrang sức cho người khác, không cần hỏi cũng biết nhất định là cho cônương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-dai-tru/49762/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.