Buổi trưa, đường đi đến Đông Sơn vắng lặng, chỉthấy một chiếc xe ngựa đằng xa, người ngồi trong xe chạy tới Trường Nhạc am thắp hương bái thần không ai khác chính là Thẩm phu nhân, PhươngNhất Chước… Cùng với vẻ mặt tẻ nhạt không hứng thú – Thẩm Dũng.
Thân xe được làm bằng gỗ hắc đào, tuy rằng thoạt nhìn khéo léo tinh tế nhưng cũng rất rắn chắc vững vàng, đỉnh xe cong cong hình vòm chống đỡ bằngdây mây mềm dẻo phủ lên bên trên là da trâu, quét trên gỗ hắc đào mộtlớp sơn. Trong toa xe bốn vách chạm trạm trổ hoa văn giản đơn, chỉ làcác loại hoa lá bình thường mà thôi, mang theo phong cách đơn giản nhưng tinh xảo. Bên trong là hai mảnh trúc tử (mành trúc),dùng để chắn gió,chỉ là tiết trời không lạnh, ánh nắng chan hòa, bởi vậy được cuốn caolên. Bánh xe rất lớn, do loại gỗ lim tốt nhất làm thành, ở giữa trụcbánh xe làm bằng gỗ mun.
Cả chiếc xe giá trị xa xỉ nhưng lại khôngđến mức xa hoa, thượng đẳng mà không phô trương, như chủ nhân của nó tri phủ Thẩm Nhất Bác có điểm giống nhau, tuy rằng tuổi tác làm quan chưagià vẫn đầy hứa hẹn, nhưng luôn duy trì nét cần kiệm, thanh cao, thậmchí còn có một chút cũ kỹ, cổ hủ của văn nhân.
Phương Nhất Chước mới lần đầu tiên đi xe ngựa, cũng rất thích ngồi trong, chỗ này sờ mộtchút, chổ kia sờ một tý. Thầm Dũng cũng ngồi trên xe, nhìn vẻ mặt hưngphấn của Phương Nhất Chước nói, “Có cái gì thích thú, ta lần sau mangngươi đi xe ngựa mạ vàng khảm ngọc.”
Phương Nhất Chước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-dai-tru/49760/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.