Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng ra khỏi nha môn,hỏi thăm một đường, rốt cục biết được Trương Văn Hải ở bên trong Lươngviên phía thành Nam của Đông Hạng phủ. Đó là nơi ở trước đây của sư phụhắn, có người nói Trương Văn Hải từ nhỏ đã mất cha mẹ, là Lương phu tửmột thân nuôi dạy hắn, hai người tình như cha con. Vừa vặn Lương lão phu tử cũng không có con cái, bởi vậy hai người sống nương tựa lẫn nhautrong một nhà, tình cảm sâu nặng.
“Lương lão phu tử đã chết, vậyTrương tú tài nhất định rất thương tâm.” Phương Nhất Chước nói với ThẩmDũng, “Cho nên mỗi ngày hắn mới mượn rượu giải sầu.”
“Ai bảo bản thân hắn tự gây họa.” Thẩm Dũng khinh thường nói, “Kỹ nữ kia có thật sự tốt? Lại khiến cho mọi chuyện trở nên long trời lở đất như vậy? Coi như làthật tình yêu thương nhưng thân là nam nhân tốt xấu gì cũng phải cótrách nhiệm. Đến khi xảy ra chuyện sai lầm như vậy mới hối hận thì cóích lợi gì, cho nên mới nói thư sinh thối đều là loại đức hạnh này, nhunhược thiếu quyết đoán.”
Phương Nhất Chước mỉm cười nhìn hắn: “Tướng công, có một số việc rất khó nói, tình cảnh của mỗi người không giống nhau.”
Thẩm Dũng nhún nhún vai, dù sao thì hắn cũng không quá nhu nhược vậy, làmviệc dây dưa không dứt, càng về sau lại liên lụy phiền khổ nhiều người.
Hai người ở bên ngoài thành Nam vòng vo vài lượt, rốt cục cũng tìm được “Lương viên” ẩn sâu trong một ngõ nhỏ.
Tòa nhà đã cũ, cửa gỗ màu đen, bên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-dai-tru/2582789/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.