Thanh quan cũng khó dứt việc nhà, vợ chồng nangiải chuyện giường gối, thiên hạ này phiền toái nhất chính là sự tìnhvặt vãnh trong nhà.
Bây giờ, trước phủ nha môn đang bị vây quanh bởi một đoàn người qua đường tò mò xem náo nhiệt, mà hiện tại trongcông đường lại càng náo nhiệt hơn, mẹ của thư sinh kia nằm ở trên váncửa, dĩ nhiên đã quy tiên.
Thư sinh ghé vào thi thể của mẹ hắn, cất tiếng khóc đau đớn, miệng còn gào: “Nương a, nhi tử bất hiếu.”
Vợ của thư sinh giọng vốn to, cũng khóc theo: “Nương, là con khôngđúng…Nhưng muốn trách thì phải trách người đàn bà kia đã dụ dỗ tướngcông!”
Kỹ nữ kia cũng òa khóc: “Nương a, hài nhi mệnh khổ, chưa kịp xuất giá vào nhà mà mẹ đã mất.”
Họ hàng hai bên nội ngoại cũng thầm oán thán nam nhân kia: “Người ta nóidưỡng nhi phòng lão*, không nghĩ đến rõ ràng lại bị nhi tử nhà mình làmcho tức chết!”
*Dưỡng nhi phòng lão: nuôi con để trông cậy lúc tuổi già.
Có một người hàng xóm còn mang cả đứa cháu gái mới ba tuổi của phụ nhân kia tới, căng tiếng khóc to.
Thẩm Nhất Bác ngồi trong công đường, chợt nghe thấy bên dưới loạn nháo,người lớn gào hài tử khóc, gà vịt kêu chó mèo sủa, đau đầu nhất chính là từng đợt kêu khóc phát ra bên ngoài ngày càng lớn. Thẩm Nhất Bác thởphì phò, hỏi Thẩm Kiệt ở một bên cũng gấp đến độ không thở nổi: “Xảy rachuyện gì?”
Thẩm Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, thà để cho hắn đi bắtmột tên tội phạm hung ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-dai-tru/2582785/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.