Cảnh Triều nắm lấy cánh tay của Cảnh Tịch vốn đã lắc lư, quăng nhóc xuống ghế sô pha, sau đó đem phần bụng dưới của nhóc con để lên tay vịn, giới thước xoay tròn phá không ập xuống.
Không còn chút sức lực nào, mông trắng bệch trong chốc lát, sau đó nổi lên một con lươn màu đỏ thẫm pha lẫn những lóm đóm máu nhỏ chen lấn nhau nổi lên.
Cảnh Tịch trông như một con cá sống trên thớt, eo ngay lập tức bị bàn tay lớn của Cảnh Triều giữ chặt.
"Để coi có phải anh dọa em không!"
Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Triều trái ngược hẳn với cảm giác đau rát, nóng bỏng ở mông nhóc.
Thước cắt phá gió rơi thẳng xuống mông Cảnh Tịch như có mắt. Gió táp mưa rào che trời rợp đất phát ra thanh thúy tiếng vang như sấm chớp, từng chấn từng chấn rơi thẳng xuống mông Cảnh Tịch. Trùng trùng điệp điệp những lằn sưng ngấn rộng bằng ngón tay tranh nhau nổi lên. Cảnh Tịch dù tâm lý chuẩn bị mạnh mẽ đến đâu cũng không ngờ đến Cảnh Triều lại ra tay hung ác như vậy.
"Ưm.... Aaa.....!" Tiếng kêu này hiển nhiên khác với tiếng rên rỉ vừa rồi, ngập tràn hoang mang sợ hãi.....
Hơi thở của Cảnh Tịch nín nghẹn trong lồng ngực, nói đúng ra là không có cơ hội để thở, những đường gân, mạch máu trên trán nhóc con nổi cộm ra dật dật lên xuống.
Lòng bàn tay của Cảnh Triều đè lên eo, Cảnh Tịch không thể di chuyển sang trái hay phải, mà chỉ trong tiềm thức muốn thoát ra, cơ thể nhóc ưỡng lên khi thước rơi xuống và phần lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101458/chuong-20-5.html