*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Chí nhịn cười, bánh bao tôm pha lê vừa cắn một miếng được để lại lên đĩa.
"Ai ăn hiếp con vậy?"
Chắc tất cả những đứa bé tức giận đều như thế này, Cảnh Thước Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác, rõ ràng là khẩu thị tâm phi.
"Không có."
"Nói cho bác hai biết là anh hai hay anh ba?"
Cảnh Chí dường như đã đem hết tất cả sự kiên nhẫn vô ích mà trước khi Cảnh Thước Nhi ra đời đều bày ra hết trên người công chúa nhỏ này, anh cúi đầu thì thầm.
"Bác sẽ trút giận cho con."
Cảnh Thước Nhi không dám nhìn Cảnh Triều mà ngước nhìn lên đôi mắt Cảnh Chí đáng thương hơn một chút, giọng điệu của bé lại đứng đắn và có chứng cớ.
"Là anh hai bắt nạt anh ba!"
Cảnh Chí bật cười, liếc mắt nhìn Cảnh Triều đang bình tĩnh đứng, nhìn thấy ánh mắt bất lực của con trai mình, liền cúi đầu cầm muỗng lên, tuy nhàn nhạt nhưng khá chắc chắn.
"Anh hai của con sao sẽ..."
Cảnh Thước Nhi lại mím miệng, khịt mũi, lần này cô bé không hài lòng dịch chuyển mông của mình trên đùi Cảnh Chí. Di chuyển này không kịp đề phòng đã làm cái muỗng đang đưa cháo lên miệng liền đập lên mũi.
Cảnh Triều nhanh chóng đưa khăn giấy. Phương Chu ngước mắt lên khỏi máy tính bảng, dáng vẻ chững chạc và điềm đạm khiến người ta suýt chút nữa quên mất anh nhóc này, chỉ hai tiếng đã khiến da đầu công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101446/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.