*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Cảnh Chí bước vào cửa, cậu nhóc đang nằm sấp viết lại bản kiểm điểm, vừa nghe thấy động tĩnh liền đem hai tờ giấy để xuống dưới gối, đưa tay dụi dụi mắt:
"Ba, con suýt chút nữa ngủ quên. "
Cảnh Chí cố ý phớt lờ nhóc con giả vờ ngây thơ, vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu nhóc đang dụi dụi mắt, không la mắng, chỉ nói:
"Lấy ra đi, một lúc nữa bị nhăn lại phải viết lại một lần nữa."
Cảnh Triều đỏ mặt, rút lấy kiểm điểm ra để lên bàn cạnh giường, ngồi dậy.
"Ba! Còn sáu roi ——"
"Máu đã ngừng chảy chưa?"
Cảnh Chí hỏi.
"Ưm!"
Cảnh Chí nhướng mày "Ưm?"
Cảnh Triều khoa trương gật đầu.
"Đã ngừng chảy."
Cảnh Chí không có lại bắt nhóc con há miệng ra kiểm tra, vỗ vỗ đầu nhóc con:
"Càng ngày càng không biết sợ, ỷ vào chú út của con."
"Chú út lúc chiều mới phạt con quỳ ở cửa ba tiếng đồng hồ."
"Chú của con không thể trừng phạt con?"
Cảnh Triều nheo mắt lại cười cười.
"Ba biết con không nghĩ như vậy."
Cảnh Chí che dấu nụ cười.
"Còn dám cắn miệng đầy dấu răng, ba sẽ không để Chú Út con đến cầm máu, tự mình xuống lầu lấy nước đá ngậm vào rồi chịu đòn tiếp."
"Ba, ba làm con sợ?"
Cảnh Triều sững sờ quay đầu lại.
Kỳ thật Cảnh Chí cau mày, giọng trầm cũng đủ lực uy hiếp.
"Con có thể thử."
"Không, không dám nữa."
Cảnh Chí nghiêm mặt:
"Bị đánh thì chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101431/chuong-14-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.