*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Trăn đợi vài giây, và chắc chắn rằng Cảnh Tịch không nói gì thêm chỉ im lặng "Đây là lời giải thích của con?"
"Ba, đều tại con, ba đừng phạt anh." Cảnh Tịch ngẩng đầu thoáng có khí thế bất cứ giá nào....
'Bụp!' Cảnh Trăn đột nhiên đập tay xuống bàn một cái, lần này ngay cả Phương Chu bên cạnh cũng không khỏi run lên, Cảnh Tịch sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
"Từ lúc ba vào cửa đến giờ, không câu nói nào của con không nói đến muốn bị đánh bị phạt?"
Lần này Cảnh Trăn không cho Cảnh Tịch cơ hội nhận sai lầm của mình, trực tiếp quay sang Phương Chu "Vết thương thế nào?"
Phương Chu không có can đảm như Cảnh Tịch đến lúc này cón dám lá mặt lá trái tránh nặng tìm nhẹ, lấy miệng lưỡi của một chủ nhiệm thâm niên khoa chấn thương, Bác Sĩ Phương nói.
"Vết thương là một vết cắt nằm ở phía trong của bàn chân phải, dài khoảng năm cm, độ sâu nhất một centimet. Không có dấu hiệu nhiễm trùng, không chảy dịch, mép vết thương đã liền lại, chỉ may cũng đã được rút ra, bây giờ chỉ cần thay băng thường xuyên và chú ý vệ sinh để tránh bị thương cấp hai. "
Nói đến đây, anh dừng lại một lúc, chuyển chủ đề "Kỹ thuật may lại vết thương thật ra cũng không có vấn đề gì lớn."
Cảnh Trăn lườm Phương Chu "Không sao? Sao em không mời Cảnh Triều vào phòng may vết thương của bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101416/chuong-14-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.