*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Trăn cuối cùng cũng nắm được tay nắm cửa, nhưng sau lưng lập tức bay tới tiếng thét lạnh lùng.
"Em dám."
Roi mây trong tay Cảnh Chí rũ theo người, bước lên vài bước, dừng lại, lẳng lặng nhìn Cảnh Trăn đang dựa vào cửa.
"Anh cho em thêm một cơ hội lựa chọn cuối cùng. Nếu hôm nay bước ra khỏi cánh cửa này, em sẽ không bao giờ còn chịu gia pháp Cảnh gia ước thúc nữa, và đương nhiên em không được coi nhà họ Cảnh là nhà của mình."
Mùi thuốc súng trong không khí đã loãng đi một chút, thay vào đó là sự im lặng, tĩnh mịch dường như thời gian cũng cô đọng lại.
Cảnh Trăn không quay đầu lại, lặng lẽ dựa vào tường trong tư thế không thoải mái, thậm chí không dời mắt, tự nhiên không nhìn thấy cánh tay đang cầm roi của Cảnh Chí không khỏi run lên.
Trong lòng Cảnh Chí rất khổ sở, sợ hãi cùng bất an, nhưng khi mở miệng nói ra lại che giấu tất cả cảm xúc của mình, giọng thốt ra tự nhiên lọc hết độ ấm.
“Ngược lại không đến mức muốn em lưu lạc đầu đường, anh sẽ cho em một số tiền đủ sống trong một thời gian... "
Nói còn chưa dứt lời, Cảnh Trăn đột nhiên không biết từ đâu ra sức lực, đẩy cửa một cái, đôi chân run rẩy bước tới dưới xà ngang như thể vắt kiệt chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, hít một hơi thật sâu nhảy lên trên một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101411/chuong-13-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.