*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Chí một đường không nói một lời, nhưng lại không giống như nín thở không nói, Cảnh Trăn nhạy bén ngửi thấy sự mệt mỏi nặng nề đang đè lên mình.
Lăn lộn cả ngày về đến nhà đã hơn chín giờ tối. Vừa bước vào, cậu liền thấy trong phòng khách tụ tập tấc cả các pháp vụ cùng luật sư năng lực nhất Cảnh Giang. Cảnh Chí thản nhiên ra lệnh cho Cảnh Trăn lên lầu đi tắm. Hiển nhiên hội nghị đang tiến hành được một nửa, anh nhận được cuộc gọi liền tức tốc chạy tới cục cảnh sát.
Ngay khi Cảnh Trăn định lên lầu, cậu gặp Cảnh Thăng Hồng ở đầu cầu thang, bộ đồ ướt sũng làm cậu luống cuống lên.
Cảnh Thăng Hồng chỉ nhẹ liếc cậu một cái.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì, đừng làm mẹ cậu sợ.”
Hàm ý là Dịch An không biết Cảnh Trăn đã bỏ trốn.
Cảnh Trăn đứng rất chuẩn quy củ, thậm chí có chút cứng ngắc, tức khắc xấu hổ lên.
"Cảm ơn ba."
"Anh hai vẫn đang họp?"
"Ừ."
Cảnh Thăng Hồng tay cầm cốc nước chỉ ra cửa.
"Đi quỳ, đợi anh cậu họp xong hãy nói."
Cân nhắc một hồi, Cảnh Trăn vẫn để quần áo ướt đến quỳ trên thảm len ở cửa.
Quỳ xuống này liền quỳ hai tiếng.
Khi Cảnh Chí tiễn nhóm luật sư về, đi ngang qua phòng khách, anh nhìn thấy Cảnh Trăn chưa thay quần áo, sắc mặt tái nhợt đang quỳ thẳng người, gần như hét lên.
"Em không muốn thân thể của mình sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101407/chuong-13-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.