*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau thi đấu biểu diễn, Phương Chu cùng Lâm Dục đứng suốt trong sân, ở giữa các thí sinh cùng khách mời vẫn trở thành tiêu điểm của khán giả bởi ngoại hình và phong thái nổi bật. Phong độ của Phương Chu khá khả quan, nhưng nếu tính cả yếu tố đang mang một thân thương vào thành tích thì ngay cả Lâm Dục cũng không khỏi cảm thán trước tài năng của cậu.
Sau khi kết thúc trận đấu buổi sáng, có rất nhiều hậu bối trong hội kéo tới chào hỏi Lâm Dục. Lâm Dục lập tức trở thành con mắt của một trận cuồng phong, được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp. Xét cho cùng, nhân vật như Lâm Dục hiếm khi xuất hiện ở những trận thi đấu biểu diễn quy mô nhỏ như thế này! Chỉ là cậu vẫn một mặt bình tĩnh, bình tĩnh gật đầu, ôm chặt Phương Chu bên cạnh nhưng không có ý giới thiệu cậu ta với mọi người. Thật vất vả mới thoát khỏi được vòng người, Lâm Dục liền đi lấy xe đưa Phương Chu về trường học.
"Chút nữa mình cậu vào trường học, tôi còn có chút việc, buổi chiều sẻ tới."
Từ sau khi Lâm Dục trở về làm giáo viên thực tập, thời gian của cậu đã tự do hơn rất nhiều.
Xe đột nhiên thắng gấp, Phương Chu nhíu mày hồi lâu mới giản ra, hít sâu vài cái, kềm nén mông đau đớn, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lâm Dục nhìn cậu.
"Khi nào có thời gian nhớ lại mấy động tác vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101402/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.