Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bầu trời ngày sáng đêm tối. Khi mặt trời và mặt trăng đổi chỗ cho nhau, thành phố này vẫn tươi sáng không thay đổi. Đèn trong thư phòng Cảnh Chí mang tông màu vàng ấm áp, cửa sổ phủ một lớp sương trắng mỏng, Phương Chu mơ hồ nhìn thấy sườn núi bên ngoài cửa sổ như một thảm thực vật lớn.
"Giấu diếm hai anh bao lâu rồi ?"
Giọng Cảnh Chí ẩn chứa chút mệt mỏi khác thường.
Phương Chu tự hiểu mặc dù trả lời có chút miễn cưỡng nhưng rất quy củ.
"Hơn một tuần đi."
"Là bao lâu ?"
Một câu hỏi thôi đã làm Cảnh Trăn bên cạnh đổ mồ hôi thay Phương Chu, trước mặt anh hai còn dám ngang ngạnh, mánh lưới.... Gan thật lớn a.
Phương Chu sửng người vài giây, ngón trỏ và cái của tay phải nắm chặt quần bận ở nhà.
"Hai tuần."
Roi mây Cảnh Trăn vút một cái quất vào phía sau Phương Chu, giọng nói lạnh căm.
"Tự tìm chỗ cúi xuống."
Chiếc quần rộng thùng thình nổi lên một nếp nhăn, Phương Chu thật hoảng, đau quá, đây chỉ là cảnh cáo. Lúc cậu quyết định dấu chuyện này, cậu biết nhất định không tránh khỏi trận đòn này. Dù trong lòng thật thản nhiên nhưng lần đầu bị đánh trước mặt anh hai, Phương Chu không phải đứa nhỏ da mặt cực mỏng cũng không được tự nhiên lắm, dù vậy bên trong ẩn chứa chút kiêu ngạo.
"Em dứt khoát từ chối đi Hoa Kỳ với dì Hoàn."
Cậu bước lên vài bước, hai tay thẳng tắp chống lên mặt bàn ngăm đen, mí mắt thỉnh thoảng liếc qua ý đồ dò xét vẻ mặt Cảnh Chí.
'Vút...Chát! Vút... Chát!'
Hai roi này vẫn cùng lực đánh vừa rồi. Trong lòng Phương Chu biết rỏ, đây là tội lừa gạt hai tuần sợ vẫn chưa đủ... Chỉ một tội trạng này đối với người nề nếp như anh ba có thể làm cậu ngày mai không thể đi học được. Quả nhiên....
"Đây là đánh em chuyện tới nước này còn dám thừa nước đục thả câu, những chuyện khác từ từ tính tiếp."
Cảnh Chí thật sâu nhìn Cảnh Trăn, mặt không cảm xúc, bình tĩnh như nước, nhìn thấu lòng người. Nhìn đến người kia chịu không được phải quay mặt đi, anh mới đưa mắt nhìn Phương Chu lần nữa.
"Tại sao muốn gạt ?"
Phương Chu bởi vì chống xuống bàn, nửa người trên hơi nghiêng nghiêng, đầu tự nhiên cũng cúi xuống. Nghe Cảnh Chí hỏi chuyện, không tự giác nâng đầu lên chạm vào đôi mắt tức giận của anh hai, nuốt nuốt chua xót trong miệng, nói.
"Là em cảm thấy đây chỉ là chuyện trước kia, không muốn làm phiền..."
'Chát! Chát' lời còn chưa dứt đã bị hai roi mây cắt gió cắt ngang, lực đạo hoàn toàn khác với mấy roi vừa rồi còn giữ lại chút lực, lần này mang theo giận dữ. Phương Chu cảm giác đỉnh mông nổi cọm lên hai lằn như hai búp măng mọc lên sau mưa.
Giọng Cảnh Trăn đúng giọng một người anh vô cùng nghiêm khắc và độc đoán.
"Trước khi nói chuyện có thông qua đầu óc ?"
Lần này anh thật oan uổng Phương Chu, chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu đã suy nghĩ qua trăm lần, mới ấp a ấp úng tìm vài từ miễn cưỡng không khó nghe lắm vậy mà vẫn bị roi mây tàn nhẫn của Cảnh Trăn đánh xuống. Ấm ức không biết từ đâu ào đến ngay lập tức chiếm trọn trái tim cậu. Phương Chu hít thở hai hơi thật sâu mới thả lỏng được cơ bắp, lần này cậu thật liều lĩnh không thèm ngước nhìn ai nửa chỉ nhìn chằm chằm ống gổ đỏ đựng viết trên bàn, lớn tiếng nói.
"Bởi vì cảm thấy không cần thiết, tự mình có thể giải quyết tốt."
Tiếng nói vừa dứt, căn phòng yên lặng đến lạ thường, ngay cả tiếng Cảnh Chí thường gõ gõ ngón trỏ lên bàn cũng im bặt.
Phương Chu đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón trận đòn roi rửa tội này, lại không dự đoán được đau đớn ghê hồn của nó thế nhưng điều đáng sợ hơn chính là sự im lặng bất ngờ này. Cậu không dám ngước nhìn sắc mặt hai anh, trong lòng mơ hồ cảm thấy mình nên nói thêm gì đó nhưng lại không biết nên nói gì! Cậu do dự một chút, nói thêm như muốn cứu vãn.
"Ngoại trừ vô cớ tuyên bố mang em đi Hoa Kỳ bà ấy cũng không gây thêm rắc rối nào. Hơn nữa chỉ cần em kiên trì, không lẻ bà ta trói em lại mang đi sao ?"
Một tia mỉm cười khó tả xẹt qua khóe miệng Cảnh Chí, đúng là anh em ruột a, nói chuyện cũng giống nhau như đúc.
Cảnh Trăn thì không có rảnh rỗi ngẫm nghĩ câu trả lời này giống hệt mình vừa nói với anh hai. Có một số lời mình nói ra thì được nhưng từ trong miệng đứa nhỏ trước mắt nói ra thì không được, hiển nhiên cho rằng không có quy củ. Vì thế ba roi mây quất liên tục xuống mông Phương Chu, giáo huấn.
"Dù hành vi người khác thế nào, đó không phải lý do em vô lễ. Lễ phép là điểm cuối cùng, huống chi đó lại là dì của em. Phương Chu, đây là lần cuối cùng anh nhắc nhở em."
Cùng với giọng điệu nghiêm khắc, Cảnh Trăn lại lần nữa tay giơ lên thật mạnh hai roi quất xuống mông chân, hai chân Phương Chu đột ngột khuỵu xuống. Roi mây không có lấy lên mà áp vào mông Phương Chu, không nghe thấy trả lời, Cảnh Trăn áp xuống mạnh hơn nửa.
"Trả lời!"
Luôn luôn hiểu được mình luôn bị ước thúc, dù rất ít khi bị phê bình về lễ nghi, lần này cậu biết trong lời nói hay thái độ đều chọc tới Cảnh Trăn. Hình như hôm nay Phương Chu như bị lửa đốt, cậu biết rỏ không nên dùng cách này tự hạ thấp mình nhưng đột nhiên đối mặt sự xuất hiện của Dì Hoàn làm cậu không thể khống chế, bị ăn năm roi mây của anh mới miễn cưỡng trả lời.
"Đã biết."
Trong phòng lại hơn mười giây trầm mặc, tiếng máy phun sương tạo độ ẩm trong góc phòng là âm thanh duy nhất phát ra.
Cảnh Chí nâng nâng mí mắt.
"Cho nên em không muốn đi Hoa Kỳ ?"
Phương Chu có cảm gác bị nghẹn lại rồi, khí thế dường như bị tưới diệt hơn một nửa, nhợt nhạt ừ một tiếng.
Đôi mắt Cảnh Chí thoáng chốc được ấm áp che phủ, Phương Chu thoáng nhìn qua trong mắt anh vẫn còn một lớp sương mù mỏng phủ lên, giọng nói lả lướt êm nhẹ như tuyết mùa đông phủ trùm núi cao, một từ thốt ra lại làm hai đứa em trai không khỏi rung lên ....
"Tại sao ?"
Phương Chu thật mạnh ngẩng đầu lên, tư thế chống có chút thay đổi, hai tròng mắt cậu ngập tràn nghi hoặc, khó hiểu cùng không thể tưởng tượng, nhưng mà đối mặt với gương mặt thong dong, bình tĩnh ngàn năm bất biến của Cảnh Chí thật không biết nên phản ứng thế nào. Cậu thật hoài nghi mình nghe nhầm nhưng đáng tiếc không phải.
Cảnh Trăn rất kinh hoảng với câu hỏi của anh, tay nắm chặt roi mây hơn, có chút không đành lòng nhìn thoáng hai tay run rẩy của Phương Chu, nói.
"Anh, đó là quyết định của Phương Chu."
"Ai bảo em trả lời ?"
Giọng nói Cảnh Chí rất lạnh cũng không có liếc mắt nhìn lấy Cảnh Trăn một cái, vẫn đang cùng Phương Chu bốn mắt kịch liệt nhìn nhau. Thời khắc này, chút khí ẩm ướt cũng có thể nhiễu loạn lòng người. Phương Chu hít một hơi thật sâu như bổ sung thêm khí huyết cho mình, mới mở miệng nói.
"Bởi vì, nhà em ở đây."
Cảnh Chí gật đầu thật mạnh tỏ vẻ tán thưởng đáp án của cậu, nhưng cuộc nói chuyện chưa muốn kết thúc như vậy, thay đổi tư thế ngồi, hỏi tiếp.
"Dì Phương tại sao vẫn kiên trì như vậy?"
Cảnh Trăn cảm thấy hai tay cậu còn rung hơn trước, móng tay ấn trên bàn hơi tím, anh không nhìn được sắc mặt Phương Chu nhưng lại thấy ánh mắt hoài nghi, do dự cùng mong đợi của Cảnh Chí, cảm xúc càng mạnh mẽ hơn theo sự trầm mặt của Phương Chu.
Cảnh Trăn đưa roi mây gõ gõ sườn ngoài Phương Chu, phản ứng của cậu lớn hơn so với dự đoán, Phương Chu như bị điện giật toàn thân rung lên, theo đó giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều không còn kiêu ngạo, tùy ý như vừa rồi.
"Em làm sao biết bà ấy nghĩ như thế nào, có lẻ tính chiếm hữu quá mạnh đi."
Cảnh Trăn, Cảnh Chí một đứng một ngồi, một cái nhìn thoáng qua như trao đổi thông điệp..... Đứa nhỏ này còn có điều che dấu đây......
Khi biết người khác có việc gạt mình, kế sách kém cỏi nhất là rút dây động rừng, trực tiếp tra hỏi. Cảnh Chí, Cảnh Trăn rất khéo léo tránh đi việc này, đe dọa vài câu cho cậu rời đi.
Cảnh Trăn liếc liếc mắt nhìn anh hơi hơi nhắm mắt , dựa vào độ nhạy bén cực cao của mình đối với Cảnh Chí lớn mật xoay người để roi mây xuống, trở lại đứng vững hỏi.
"Anh ! Việc này cần hỏi qua ba không ?"
Vợ chồng Cảnh Thăng Hồng từ sau tết nguyên đán vẫn ngao du ở các nước Châu Âu.
Cảnh Chí đột nhiên mở to hai mắt, hai hàng lông mày cũng dựng lên.
"Em điên à !"
Ba từ này nếu từ người khác nghe tới chắc chắn sẽ cho rằng Cảnh Chí rất tức giận, chỉ có Cảnh Trăn nghe ra được trái tim đang kìm nén có chút thả lỏng, cũng không có nói 'anh nói cái gì ' hay trả lời một từ không ấm lạnh 'ừ!' mà tươi cười chạy đến phía sau Cảnh Chí, xắn tay áo lên, bàn tay rắn chắc để lên vai Cảnh Chí.
Cảnh Chí hơi hơi sửng sốt sau đó liền thả lỏng hưởng thụ dịch vụ massage riêng tại nhà. Từ sau khi Phương Chu trở về, rất ít có thời khắc giống như lúc này. Cảnh Trăn xoa nhẹ một hồi, mới nhỏ giọng hỏi.
"Em đã bảo Tiểu Dục cho người ở Hoa Kỳ tra xét, hẳn là mai kia liền có tin tức."
"Ừ!"
Hơi thở Cảnh Chí vững vàng hơn rất nhiều, anh tất nhiên biết Cảnh Trăn không đến mức ngồi chờ chết. Bọn họ quen làm người đàm phán, đều thích biết ta biết người.
"Anh."
Tay Cảnh Trăn đã nhẹ hơn.
"Cuối tuần hẹn ngày nào được ?"
Cảnh Chí nhắm mắt lại, trầm tư thật lâu mới nói.
"Hẹn tối thứ sáu đi."
Lực tay Cảnh Trăn đã không còn.... Aaaa đây rỏ ràng muốn mình lại động gia pháp.......
???

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.