Phương Chu vẫn ngồi trên bàn ăn như cũ đang há to miệng nhìn người ngoài hành tinh Lâm Dục.
Cậu vốn biết tính tình Huấn Luyện Lâm không bình thường, nhưng có thể trước mặt Cảnh Trăn cuồng vọng, nông nỗi đến thế là lần đầu tiên cậu thấy. Từ trước đến giờ, cậu chỉ tưởng cũng không dám tưởng.
Cảnh Trăn đang tận lực nắm chặt nấm đấm ức chế cảm xúc của mình. Rất nhiều lần Phương Chu đều nhìn thấy gân xanh trên cánh tay của anh ba ẩn hiện, ẩn hiện như muốn vỡ ra.
Thật ra hôm nay Cảnh Trăn quá mệt mỏi, anh từ khi nhìn thấy Lâm Dục thì tất cả các dây thần kinh của anh đều căng chặt không có một chút nào được nới lỏng ra. Thêm vào đó, tất cả những hành động của Lâm Dục trong ngày hôm nay, nháy mắt đem tất cả những gì anh dạy dỗ, răn dạy mấy năm qua coi như xóa bỏ hết. Anh lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình, mấy năm nay chuyện Lâm Dục có phải hay không thật là một chuyện tốt.
Cái này đấu trí so với dũng khí, bây giờ Cảnh Trăn thật không muốn trình diễn lại, nhẹ đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt áp xuống con ngươi khiêu khích của Lâm Dục.
"Cậu nếu không muốn trở về thì ở lại đây đi. Tôi sẽ phân phó dì Vân đem phòng khách dọn dẹp cho cậu, sớm một chút nghỉ ngơi."
Lại đối với Cảnh Chí hơi hơi khom người.
"Anh, Trăn nhi lên lầu trước."
Nói xong liền vòng qua Lâm Dục, một bóng cô đơn vô lực mang theo mỏi mệt bước lên lầu.
Lâm Dục ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101364/chuong-6-4.html