Chương trước
Chương sau

Cảnh Trăn nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang đứng cứng đờ, tay cầm viết gõ gõ văn kiện, cách năm giây mới nhẹ nhàng mở miệng như mang theo tảng băng bay ra.
"Phải vậy không?"
Hơi thở Phương Chu càng dồn dập hơn.
"Anh! em hôm nay không ngờ tới câu lạc bộ lại mệt như vậy, lần sau em sẽ chuẩn bị tinh thần tốt hơn."
Cảnh Trăn lúc này mới buông tha cậu, nhỏ nhẹ nói:
"Chuẩn bị tinh thần tốt cùng với mệt hay không là hai việc khác nhau. Anh không có đánh thức em còn đắp cho em tấm mền đó là xuất phát từ ý anh trai muốn bảo hộ em mình. Anh cũng biết giảng giải, sửa chửa bài thi đối với em có hay không tham gia cũng không sao. Nhưng mà ngủ đến muộn còn giận dỗi, bực bội, phạt em đứng có một chút em liền uất ức, bất bình đến như vậy, không phải cậy sủng sinh kiêu là cái gì, em như vậy, anh từ nay làm sao dám dạy dỗ em nửa ?"
Phương Chu như bị chọc trúng tâm oa, cúi đầu một hồi mới nói:
"Anh! đừng nói như vậy."
"Ngẩng đầu lên!"
Cảnh Trăn đột nhiên cao giọng lên, viết trong tay chỉ chỉ cậu.
"Phương Chu, em phải biết rằng bổn phận em ở đâu, anh không phản đối em có hứng thú, yêu thích, cũng không phản đối em ham thích cách dạy của huấn luyện nào đó. Nhưng một khi yêu thích hay ham thích của em làm ảnh hưởng đến việc học chính của em đến lúc đó chớ có trách anh độc đoán. Dẫu em có hận anh, anh cũng muốn bảo bọc em cả đời."
Cảnh Trăn là người theo hướng dân chủ, rất ít khi dùng mệnh lệnh hay nói lời tàn nhẫn.
Phương Chu chân chính bị dọa tới rồi, mạnh mẽ khép lại miệng đang há lớn.
"Em đã biết."
Phương Chu từ nhỏ đều không có đặc biệt yêu thích cái gì. Cậu là một học sinh xuất sắc, thành tích ưu tú, năng lực xuất chúng. Ở trường học từ làm bài tập đến các kỳ thi lớn, nhỏ cùng làm việc ở Hội Học Sinh, cậu đều coi đó là nhiệm vụ mà thôi.
Cậu cũng là một đứa con ngoan, tan học lập tức về nhà, nấu cơm, quét dọn.... cậu đều làm. Sau khi Phương Ngạn Nhi lâm bệnh, cơ thể yếu dần, cậu càng không yên tâm đi ra ngoài chơi dù đánh bóng rổ một lúc. Sáng chiều hai lần thuốc trung y đều một tay cậu sắc, cậu vừa đọc sách, học bài vừa canh ấm thuốc.....
Cho đến lúc này Phương Chu mới hiểu rõ được nguyên nhân cậu dốc toàn lực ở buổi học TaeKwonDo, nghĩ về giờ học hôm trước, tưởng về giờ học sau, chủ động tìm tư liệu để đọc, thói quen trước khi ngủ yên lặng kéo gân, mỗi lần luyện được chân pháp xinh đẹp đều vui sướng nhảy nhót, cũng không vì Lâm Dục phê bình không chút lưu tình nào mà buồn bã thương tâm.... tất cả được gọi là yêu thích chăng....
???
Cách dạy học của Lâm Dục thật đặc biệt, đặc biệt ở chỗ....thực bạo lực.... Đương nhiên, anh không đánh học sinh mà anh làm bọn học sinh đánh nhau.
Ý nghĩa huấn luyện thực chiến TaeKwonDo là chỉ có thể huấn luyện ở những tuyển thủ mang đai vàng trở lên,
hơn nữa tuyển thủ trình độ tương đương mới có thể đối kháng nhau, tất cả tới tay Huấn Luyện Lâm Dục đều thành lời nói suông. Vậy mà cũng không có ai dám nghi ngờ anh ta.
"Nếu muốn học được đánh người khác, trước hết phải học bị người đánh."
Lâm Dục đang dạy một nam sinh đai xanh.
Nam sinh này cũng vài lần giảng giải bài học trước mọi người, cũng có một ít đấu pháp phòng thủ tương đối an toàn. Ai ngờ đụng phải Lâm Dục không chỉ có thực chiến không cho phép mang hộ cụ, thậm chí đối mặt đối thủ công kích né tránh còn không kịp.
Phương Chu từ xa nhìn lại, nam sinh hơi hơi nghiêng đầu, tiếng nói Lâm Dục cũng không lớn lắm nhưng được mọi người chuyên chú nghe, có đôi khi lơ đãng lộ ra uy nghiêm.
Phương Chu biết có một số người trời sinh là người lãnh đạo.
"Không được để tôi lại nhìn đến các người đem thân mình né tránh đi, dùng cẳng tay cùng cẳng chân mà đi chắn..."
Lâm Dục miệng nói cùng giơ tay nhấc chân minh họa.
"Lấy cứng đối cứng, đối phương không thể chiếm được thượng phong. Nếu bởi vì tâm thể trọng chếch đi để đối phương có cơ hội thừa nước đục thả câu thì mất nhiều hơn được."
Nam sinh đứng ở trước mặt câu hiểu câu không gật gật đầu, lại bị Lâm Dục đột nhiên cao giọng lên làm cho hoảng sợ.
"Cậu câm ?"
"Tôi đã biết huấn luyện!" Lại ngẩng đầu nhìn đến giữa mày Lâm Dục đều lộ ra chút không kiên nhẫn.
"Những người khác đâu?" Lâm Dục đảo mắt nhìn chung quanh.
"Tôi không thích nói lần thứ hai. Lại để cho tôi nhìn đến lúc thực chiến thân thể lại giống cái con lật đật chính mình đi đánh cọc gỗ đi."
???

Lâm Dục có gia thế xuất chúng là con trai một đôi vợ chồng nổi danh diễn tấu đàn Violon cả trong nước lẫn quốc tế.
Có thành tích ưu dị, đã từng đạt thành tích hạng nhất phỏng vấn thi đại học, và đã từng bị hàng trăm ngàn các đại danh giáo chặn đường vây hỏi, phỏng vấn. Có thiên phú thể dục kinh người, các loại vận động tiện tay có thể đạt được. Quan trọng hơn là chỉ số thông minh hơn người được các hiệp hội nhiều lần gửi lời mời nhập hội nhưng Lâm Dục đã không nhận lời mời nào.
Nhưng mà những việc này anh ta không nói sẽ không có ai biết.
Muốn nói thân phận của anh ta, cộng thêm trong một giây đem toàn bộ tính tình đều bộc lộ ra được chú ý không phải ít. Chẳng qua, ngay cả thói quen bào căn quật đế chuyên soi mói của các phóng viên báo lá cải phảng phất mắt điết tay ngơ đối với vị đại thiếu gia này.
Lâm Dục thực tinh tường, ba mẹ cậu phải tốn biết bao nhiêu tinh lực mới khống chế được truyền thông đem tất cả tin tức về cậu bọc đến kín mít đem cậu ném tới Thái Bình Dương đều không hở một cái hắc động nào, muốn bằng chi lực bản thân tìm được tin tức về bản thân cậu cơ bản không có khả năng.
Đã từng có thời gian cho rằng ' ba mẹ cậu hận không thể không sinh ra đứa con trai này.' Sau gặp phải sư huynh, tuy rằng vẫn luôn kháng cự anh ấy như người từ triều đại xa xưa nào xuyên đến thời đại này, đầu óc sư huynh toàn ba cái trung - hiếu - lễ - nghĩa - thanh liêm.... nhưng cũng chính từ sư huynh đã làm thay đổi cậu một cách vô tri vô giác từ lúc nào cũng không biết mà không biết cũng là một trong những cách bảo hộ.
Không được chú ý làm người đau lòng hay người ta nói người đáng thương tất có chỗ đáng giận, tính tình đổi nhân xử thế của cậu cũng là cái đáng giận đi.
Vì thế ở trong mắt tất cả mọi người đếu cảm thấy huấn luyện viên này quá cuồng ngạo, quá hung ác, cả cái câu lạc bộ rộng lớn vậy mà giờ phút này không một tiếng động nào. Phương Chu cũng cảm giác được mình đã bị Lâm Dục chú ý tới.
⚡️⚡️

Hôm nay là buổi học thứ ba ở câu lạc bộ, Phương Chu đang thực chiến cùng một nam simh đai vàng. Cậu chưa từng tham gia thi phân đai, chỉ đi theo huấn luyện viên trong nhà học nên vẫn luôn mang đai trắng, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ mình có hay không chỉ chút thực lực ấy.
Vẫn là đứa nhỏ tâm cao khí ngạo mình ưu tú, không cần bất kỳ người nào tới dán nhãn chứng minh.
"Ra chân chậm như vậy, cậu đang quay phim chậm à!"
Lâm Dục hướng về phía cậu mà la tới. Phương Chu khó tránh khỏi có chút chần chừ, lần nữa nhấc chân cũng chỉ phí công lại đá vượt sườn đối phương.
"Cậu bận váy sao? Chân nâng thấp như vậy!" Lâm Dục từng bước một đến gần hai người.
Phương Chu dư quang cảm giác được người càng tới gần càng áp bách, cậu nỗ lực muốn mình vững vàng hơn, lại vẫn đánh hụt, đá không trúng đối phương.
"Dừng!" Lâm Dục đứng giữa hai người, vẫy vẫy tay ý bảo nam sinh lui ra, hai hàng lông mày nhăn chặt lại, ngưỡng cằm mắng:
"Có hay không hiểu biết a! Uy hiếp liền để sơ hở lớn như vậy? Cậu là đang đem chính mình trói lại dâng lên roi thỉnh người ta đánh à!"
Hôm nay tâm trạng Phương Chu thật không tốt lắm, từ lúc huấn luyện bắt đầu liền bị chửi đến bây giờ. Cậu bé cũng biết hổ thẹn mà, cũng cố yên lặng chịu a. Mà cậu cũng là người nóng tính, nam sinh mười lăm tuổi nơi nào chịu được bị chửi khó nghe đến như vậy, không biết là dây thần kinh nào bị chạm, đầu đang cúi, mắt nhìn mặt đất đang từ từ nâng lên, đem con ngươi tràn đầy khiêu khích nhìn thẳng Lâm Dục.
"Ngoài mắng chửi người, anh còn biết cái gì?"
Vả người Lâm Dục như được kiếm bao quanh cho nên có rất ít người dám khiêu chiến quyền uy của anh, ngay cả những huấn luyện lớn hơn anh vài tuổi ở các câu lạc bộ lớn cũng phải theo anh vài phần mà bây giờ lại bị một thằng nhóc con khiêu khích đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua rồi.
Phương Chu vừa thốt ra lời này, trong phòng tập lập tức như bị rút đi hết khí Oxy, tất cả mọi người đều nín thở, ngưng thần.
Lâm Dục bước một bước lớn về phía trước, hai người như dán dính vào nhau. Mũi của Lâm Dục chỉ cách ấn đường Phương Chu khoảng mười cm, giọng nói ngập tràn tức giận:
"Cậu lặp lại lần nữa."
Hơi thở lạnh lẽo bay qua mặt Phương Chu, cậu cảm thấy người trước mặt giống như một tảng băng lớn đang tỏa ra hàn khí, môi như đông cứng lại không cách nào hé mở ra được.
Mọi hoạt động như bị ngừng lại, tất cả tiếng động của các nhóm thực chiến, tiếng đá chân bia cả tiếng hít thở cũng không hề nghe thấy.... giờ chỉ còn lại duy nhất tiếng tim đập của Phương Chu. Suốt một phút đồng hồ, Phương Chu không nói chuyện, tất cả mọi người yên lặng xem cục diện này.
Cuối cùng Lâm Dục từ từ xoay người, từng từ, từng chữ nói ra.
"Trước khi muốn làm cuộc khởi nghĩa nên ước lượng mình có hay không cái can đảm này."
Tim Phương Chu như bị bóp chặt, máu toàn thân như xông thẳng lên ót. Cậu kìm nén thanh âm của mình lại không chứa nhiều xúc động như vừa rồi, từng lời cũng cận thận hơn.
"Ngoài mắng chửi người, anh còn biết cái gì?"
Lâm Dục đang đứng bên ngoài cách ba thước, lần nữa đi qua tới, khóe miệng đã mang theo ý cười, giữa mày vẫn như cũ, thần thái không kềm chế được.
Đó là lần đầu tiên Phương Chu nhìn thấy anh ta cười, người thông thường hình dung vẻ mặt tươi cười của một người sẽ dùng từ gió xuân mị hoặc để miêu tả, nhưng giờ phút này Phương Chu chỉ nghĩ đến một cái từ hầm băng tuyết.
"Được." Lâm Dục gật đầu thật mạnh, trong ánh mắt ngập tràn ý khinh thường.
"Tôi còn biết cái gì quả thật là vấn đề rất quan trọng."
Nói xong đưa ngón tay chỉ vào cái bao lớn bị vứt trong góc.
"Mặc vào đi."
???
Phương Chu là một nam sinh cao gầy, cho dù đeo lên người hộ cụ dày nặng vẫn hoạt động linh hoạt bình thường.
Người đang đứng trước mặt Lâm Dục đã cố tình thu lại mình, nhưng từ đuôi lông mày, khóe mắt vẫn như cũ làm gương mặt như một cầu vòng đang lộ ra quán khí làm người đối diện không thể không co cứng.
Phương Chu biết Lâm Dục lợi hại, nhưng so với lợi hại của Cảnh Trăn thì có khác nhau. Phương Chu xem Cảnh Trăn đánh TaeKwonDo chủ yếu ở trên màn hình, lần đó duy nhất một lần cùng anh trải qua thực chiến, cậu chỉ quan sát một hai động tác Cảnh Trăn ra chiêu để khích cậu thôi. Nhưng hiểu biết của cậu đối với Lâm Dục thì rỏ ràng chính xác. Lâm Dục mỗi chân pháp so với tiêu chuẩn càng tiêu chuẩn hơn, mỗi một cái đá bay chân bia đều làm Phương Chu cảm giác được người trước mắt không phải như lời cậu nói 'Cái gì cũng không biết'. Cậu cũng biết bắt cậu mang hộ cụ không phải khi dễ cậu, mà thật sự để bảo hộ.
Cùng lần trước cùng anh thực chiến, duy nhất tương đồng một điểm Phương Chu cho rằng mưa rền gió dữ cũng không tới đúng hạn. Hai người như ước định giao hảo trước thay phiên ra chiêu. Phương Chu bước lên trước một bước đệm, hoành đá một cước.
Lâm Dục không cần đưa tay ra đở, mà giống đã sớm biết chiêu thức của cậu, đưa bàn tay nhẹ nhàng chụp lấy, động tác mềm nhẹ như đang hái hoa. Chân lập tức đá một cước thật mạnh vào xương sườn phải của Phương Chu.
Đúng là đá người cùng đá chân bia hoàn toàn không giống nhau, huống chi, trước mắt vẫn là một đứa nhóc con, Lâm Dục vẫn giữ lại mấy phần lực. Phương Chu không cho là vậy, cậu cảm giác toàn bộ lồng ngực mình như bị búa đập một cái, loại này đau không phải loại đau của thước đánh vào da thịt, mà mà loại đau thâm nhập thẳng vào trong thân thể mình, cảm giác có người để quả bom ngay phổi.
Phương Chu lui lại sau mấy bước, dùng chân phải chống xuống thật mạnh phía sau mới không để mình ngã xuống. Cậu là một đứa bé tốt chưa từng đánh nhau, mà cũng không có bị người đánh mình như thế, cho dù cách dụng cụ bảo hộ, cậu tin tưởng nếu bị mạnh thêm chút nữa mình chắc chắn sẻ bị nội thương.

???


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.