*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Càng làm cậu tuyệt vọng chính là gạt anh lén đi làm thêm bị bắt tới cục cảnh sát bởi chưa đủ tuổi đi làm còn chưa có bắt đầu phạt đâu.
Đại khái đánh mười mấy thước, cậu bé bắt lấy một cái khoảng cách vội vàng nói:
"Anh, em thật sự biết sai rồi. Em sẽ nỗ lực điều chỉnh lại tâm trạng."
Cảnh Trăn dừng lại thước, đứng lên.
Phương Chu rung lên dữ dội, anh không phải còn muốn đánh.
"Không phải nỗ lực mà là cần thiết."
"Vào đây." Anh vừa nói vừa đưa tay vổ vào eo cậu. Chính mình đi vào phòng ngủ.
Chờ Phương Chu vào phòng, Cảnh Trăn khóa lại cửa mới đi đến ngồi xuống sô pha nhìn nhìn Phương Chu vẫn đứng ở cửa, lên tiếng lần nửa "Lại đây."
Phương Chu bước lại, cho dù động đến thương phía sau cũng không dám chần chờ.
Cảnh Trăn nhìn một lược từ trên xuống dưới Phương Chu đang co quắp đứng.
"Một tuần lộn xộn, hồ nháo hơn phân nửa cũng bởi do anh nên cũng không phạt em nhiều. Thứ hai mang theo em đi gặp các thầy cô nhận lỗi, việc này coi như xong."
Phương Chu cắn cắn môi, hơi thở nặng nề chờ anh.
Thước trong tay Cảnh Trăn đều đều gõ vào lòng bàn tay mình, thanh âm thực chắc chắn.
"Bây giờ chúng ta nói tới việc hôm thứ sáu."
Phương Chu cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, không tự chủ được cơ bắp cả người đều căng thẳng lên.
"Anh! em biết sai rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101353/chuong-4-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.