“Bảo bối! Con rốt cục đã trở lại!” Ngay khi Hạ Hầu Địch nhìn thấy Hạ Hầu Tĩnh, nước mắt đều chảy, “Con là nha đầu chết tiệt, chết đi nơi nào, thật sự là dọa chết cha rồi!”
Hạ Hầu Địch rốt cục gặp được nữ nhi bảo bối của mình, nữ nhi này của ông, là đứa con duy nhất mà thê tử đã mất của ông lưu lại cho ông, là tâm can bảo bối của ông, từ nhỏ đã hận không thể đem đồ tốt nhất khắp thiên hạ đều nâng đến trước mặt của con bé, con bé muốn cái gì ông đều sẽ không cự tuyệt.
Lần này chính con bé chạy đi, chỉ chừa cho ông một phong thư, khiến ông ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày lo lắng đề phòng.
“Cha, thật xin lỗi, con khiến cha lo lắng!” Hạ Hầu Tĩnh ôm chặt lại Hạ Hầu Địch, từ nhỏ nàng cùng cha sống dựa vào nhau, cha đối với nàng mà nói là người thân quan trọng nhất.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Hạ Hầu Địch ôm Hạ Hầu Tĩnh khóc một lúc lâu, mới lau nước mắt, khôi phục lại uy nghiêm đứng đầu một thành của ông.
Ông bước nhanh đến phía trước, đi thẳng đến chỗ Đông Phương Triệt.
“Ngươi tiểu tử thúi này!” Hạ Hầu Địch giận chỉ Đông Phương Triệt, “Chính là tiểu tử thúi nhà ngươi, bắt cóc nữ nhi của ta, ngươi vô sỉ, ngươi đê tiện, ngươi đáng giận!” Hạ Hầu Địch đem tất cả từ có nghĩa xấu mà ông có thể nghĩ ra được đều dùng ở trên người Đông Phương Triệt, phẫn nộ chỉ trích hắn bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913165/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.