Lúc Đông Phương Triệt nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, trong nháy mắt có sự hoảng hốt, lần đầu gặp Vân Thanh Nhiễm, hắn không nhìn ra được sự quyết đoán gì từ trên người Vân Thanh Nhiễm, chỉ đơn thuần tin tưởng Hồng Dược sẽ không chọn sai người nối nghiệp.
Nhưng giờ khắc này Vân Thanh Nhiễm đứng ở trước mặt hắn, cho hắn cảm giác không giống với lúc đó, trong mắt của nàng lộ ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi, Đông Phương Triệt cũng không xa lạ đối với loại cảm giác này, hắn cũng từng có thời điểm như vậy.
Đông Phương Triệt biết, nữ nhân này đang tức giận, đau lòng. Cho nên vừa rồi nàng mới xúc động nhảy lên ngựa, quên mất lúc này nàng còn là một mẫu thân đang mang thai đứa con.
“Ngươi muốn làm gì.” Đông Phương Triệt nói.
“Hiện tại ta không có cách nào bình tĩnh, nhưng ta còn chưa đến mức quá xúc động.”
Lòng Vân Thanh Nhiễm rất đau, đau đến chết lặng, cái cảm giác lo lắng này gần như khiến nàng ngạt thở, vì sao có loại cảm giác này, Vân Thanh Nhiễm không có thời gian đi nghiên cứu.
Nhưng mà cho dù như vậy, huấn luyện nhiều năm qua giúp cho nàng vẫn duy trì tư thái bình tĩnh, ít nhất lý trí của nàng đang không ngừng tự nói với mình, lúc này không thể tự loạn trận tuyến, như vậy đối với mình không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Nàng nhếch đôi môi, dây cương trong tay không ngừng buộc chặt, ngay cả hai chân hai bên bụng ngựa cũng không khỏi kẹp chặt không ít.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913155/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.