Nếu nói vì sao Vân Thanh Nhiễm phải làm như vậy, đại khái là do thân thế hai người gần giống nhau, bọn họ đều bởi vì ánh mắt có vấn đề mà bị vứt bỏ, khác biệt là, Cửu Trọng không nhìn thấy, còn Vân Thanh Nhiễm thì nhìn thấy rất nhiều.
“Đừng…” Cửu Trọng không có thói quen bại lộ dung nhan của mình ở trước mặt người khác, hơn hai mươi năm qua, trừ bỏ sư phụ y, gần như không có ai thấy được dung nhan thật sự của y, ngay cả hoàng thượng cũng không biết dung mạo của Cửu Trọng.
“Đừng cái gì mà đừng! Hiện tại cũng không phải ta lột quần áo trêu chọc ngươi, ngươi làm bộ dáng bị đùa giỡn đó để làm gì? Nhìn ngươi như vậy, ta còn lười đùa giỡn đấy!” Vân Thanh Nhiễm bĩu môi, khinh thường nói, trên tướng mạo thì nhìn thế nào cũng là thế tử gia cao hơn một bậc!
“Với ta mà nói, cho dù là tháo khăn che mặt xuống, cũng không nhìn thấy sự vật bên ngoài, vì sao ngươi lại bắt ta tháo khăn che mặt xuống chứ?” Cửu Trọng còn đang giằng co với Vân Thanh Nhiễm, muốn đoạt lại khăn che mặt từ trong tay nàng.
“Không giống! Đương nhiên không giống! Ta hỏi ngươi, ngươi đến thế giới này để làm gì?” Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, người này tu đạo đến điên rồi, chỉ biết muôn dân trăm họ, ngay cả ý nghĩa sống của mình cũng vứt bỏ.
“Ta…” Cửu Trọng không trả lời được, y từ nhỏ đã đi theo sư phụ mình, tu đạo, học tập, giống như từ lúc bắt đầu quỹ đạo của đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913141/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.