Người bình thường đối mặt với tình huống như vậy, theo lý thì phải hoảng loạn, có điều Cửu Trọng hiển nhiên không phải người bình thường.
Tuy rằng bị hành động khác người của Vân Thanh Nhiễm chọc giận đến đỏ mặt, cuối cùng Cửu Trọng vẫn không giống một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Đánh giá lần này của Vân Thanh Nhiễm là, không hổ là người tu đạo, định lực không tồi!
Đối mặt với những nghị luận ồn ào dưới lầu, Cửu Trọng dùng giọng nói không lớn không nhỏ đủ để người dưới lầu đều nghe được, “Mặc Thần huynh, huynh làm như vậy rất không đạo đức, trong năm vị nữ tử này có ít nhất ba người là vì huynh mới như vậy, sao huynh có thể đổ hết toàn bộ lên đầu ta chứ?”
Cửu Trọng kiên trì nói với Vân Thanh Nhiễm, tuy rằng làm như vậy không có đạo đức cho lắm, nhưng so với hành vi của nữ nhân nào đó thì không coi là cái gì.
Vừa nãy lúc Vân Thanh Nhiễm tiến vào đã nói với người ta nàng họ “Quân”, lần này lại thêm một câu “Mặc Thần huynh” của Cửu Trọng, nháy mắt mọi người đều liên kết lại thành một cái tên rất quen thuộc.
Quân Mặc Thần!
Vân Thanh Nhiễm liếc xéo Cửu Trọng một cái, y thật biết phản kích, kết quả người làm cho y vừa thẹn vừa giận là nàng, còn người bị trúng đạn lại là Quân Mặc Thần.
Vân Thanh Nhiễm mặc niệm trong lòng: thế tử gia, thần thiếp xin lỗi ngài, để ngài phải đeo cái mác dạo thanh lâu này!
Việc lạ hàng năm đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913137/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.