Chương trước
Chương sau
Đối mặt với biểu tình như nuốt phải ruồi của Long Hạo, Vân Thanh Nhiễm cũng không giải thích.

“Đúng rồi ca ca, tay huynh…” Vân Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn tay Vân Tử Hy, lại thấy nơi đó vẫn là một mảng màu đen, thuốc “Hắc mỗ mỗ” này tuy không độc, nhưng màu đen nơi lòng bàn tay của Vân Tử Hy thoạt nhìn rất dọa người.

“Theo như lời của Mộ Dung công tử, không có độc, không đáng ngại.” Vân Tử Hy vươn tay đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, để nàng thấy rõ hơn, tin rằng tay hắn thật sự không sao.

Vân Thanh Nhiễm nhìn tay Vân Tử Hy, trong lòng nghi hoặc, vì sao lần này hoàng thượng muốn huynh ấy dẫn binh, việc tay huynh ấy không có độc chỉ có mấy người bọn họ biết, hoàng thượng lẽ ra phải không biết.

Dưới tình huống này, theo lý thì không nên để Vân Tử Hy dẫn binh, cho dù là cần dùng người, cũng không đến mức để cho một người bệnh ra trận.

Vân Tử Hy đại khái cũng đoán được nghi vấn của Vân Thanh Nhiễm, hắn và Vân Thanh Nhiễm giống nhau, đều có cùng nghi hoặc: “Lúc nhận được thánh chỉ của hoàng thượng huynh cũng nghi ngờ, sau đó tiến cung gặp hoàng thượng, từ trong lời nói của hoàng thượng nghe ra được hoàng thượng biết huynh vẫn chưa thật sự trúng độc, ngược lại còn trấn an huynh không cần lo lắng tay mình. Chuyện tay huynh vẫn chưa thật sự trúng độc trừ những người có mặt ở đó, thì chỉ có phụ thân và mẫu thân biết, không biết hoàng thượng làm thế nào mà biết được.”

Vân Tử Hy không gạt Vân Viễn Hằng chuyện tay hắn, là một người con, thì không nên làm cho cha mẹ lo lắng cho mình.

Nghe vậy, trong lòng Vân Thanh Nhiễm thở dài một hơi, như vậy đã giải thích rõ ràng, ca ca nói cho phụ thân, như vậy thì phụ thân dĩ nhiên sẽ tìm mọi cách để hoàng thượng biết huynh ấy không có chuyện gì, để cho huynh ấy được nắm giữ binh quyền.

Vân Tử Hy phải trở về trợ giúp Quân Vô Ý, nên không tiện ở lâu, sau khi cùng Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần vào thành thì tách ra. Sự việc nơi này so với dự tính của Vân Tử Hy còn thuận lợi hơn, hắn vốn đã chuẩn bị để tác chiến trong thời gian dài, đương nhiên mọi chuyện thuận lợi thế này thì không thể bỏ qua công lao của Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm.

Long Hạo cùng Trần Thiếu Nguyên cảm giác mình đã đi dạo một vòng dưới địa phủ, sau đó lại trở về trần gian tràn ngập ánh mặt trời.

Hai người vì Vân Thanh Nhiễm mới được đặc xá, nên không cùng đại quân của Vân Tử Hy vào thành, mà hộ tống Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần đi về hướng Từ Vân tự.

Long Hạo đi ở phía sau, trong lúc rảnh rỗi bắt chuyện với thị vệ bên cạnh: “Ta nói này, trong xe ngựa đằng trước kia là thế tử gia của vương phủ nào vậy?”

Long Hạo suy nghĩ nửa ngày, cũng không đoán ra được đối phương rốt cuộc là thế tử gia của vương phủ nào.

“Phủ Trấn Nam vương.”

“Ồ, phủ Trấn Nam vương…” Long Hạo thì thào lập lại một lần: “Ngươi nói cái gì? Phủ Trấn Nam vương? Đó không phải là một tên bệnh…”

Trần Thiếu Nguyên vội vàng che miệng Long Hạo, ngăn hắn nói ra lời phía sau.

Cũng không nhìn xem hiện tại đang ở trong đội ngũ của ai! Còn muốn cái mạng nhỏ vừa mới nhặt về nữa không hả?

“Ô ô ô…”

Chờ Long Hạo bình tĩnh đủ rồi, Trần Thiếu Nguyên mới buông hắn ra.

“Hô…” Long Hạo thở dài một hơi, thật sự là đòi mạng mà, thiếu chút nữa hắn đã phạm sai lầm lớn rồi, may mà Trần Thiếu Nguyên kịp thời ngăn hắn lại.

Thay đổi âm lượng ban nãy, Long Hạo nhỏ giọng nói: “Không ngờ Tam tiểu thư Vân phủ, đại mỹ nhân kinh thành, lại gả cho thế tử gia của phủ Trấn Nam vương, ai…” Một tiếng này, Long Hạo than thở thay Vân Yên Nhiên trong lòng hắn, đại mỹ nhân lại kết duyên với con ma ốm, tuy nói con ma ốm này lớn lên rất đẹp, võ công… ừm bây giờ xem ra vẫn rất mạnh, nhưng mà… dù tốt hơn nữa thì có ích lợi gì, không bao lâu nữa là trở thành một đống đất vàng rồi.

“Tam tiểu thư Vân phủ hiện đang mang tóc tu hành ở trong tông miếu, mấy ngày trước lại nghe nói nàng ta đã trở nên ngu ngốc rồi, không thể nói chuyện, cũng không biết chăm sóc cho bản thân.” Thị vệ đáp, lại lần nữa khiến Long Hạo bị kinh hách.

“Hả? Tam tiểu thư Vân phủ vào tông miếu? Còn bị ngốc rồi? Vậy, vậy người trong xe ngựa là ai?” Không phải là muội muội của Cẩm Y Hầu à? Trừ Vân Yên Nhiên thì còn có thể là ai?

“Là Nhị tiểu thư Vân phủ.” Thị vệ biết Long Hạo nghĩ sai, nên cải chính.

“Không phải chứ?” Vốn điên lại tốt rồi, vốn tốt thì lại điên? Vân phủ thật đúng là… kỳ diệu mà!

Thế giới này thực kỳ diệu, bệnh điên của tiểu thư điên hết rồi, gả cho thế tử gia sắp vào quan tài, xem ra trong hai năm hắn tham gia quân ngũ, bỏ lỡ không ít chuyện hay nha!

Đoàn người còn chưa đi đến Từ Vân tự, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc rất to, nói thật, tiếng khóc này thật sự rất khó nghe, hơn nữa người khóc còn là một nam nhi bảy thước đường đường.

Người đang trình diễn gào khóc thảm thiết ở Từ Vân tự không ai khác, chính là Quân Kiệt, hắn sở dĩ khóc thành như vậy, đương nhiên là bởi vì Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, hắn và bọn Thu Ảnh ở trên vách núi chờ cho đến hừng đông, lại không chờ được Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần xuất hiện, nên đều cho rằng hai người lành ít dữ nhiều, bọn Thu Ảnh lại không chịu buông tha, bảo hắn về Từ Vân tự trước chờ tin, những người khác tiếp tục lưu lại trên vách núi.

Quân Kiệt cứ đợi rồi đợi, vẫn không đợi được Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm xuất hiện, gấp đến độ muốn khóc, còn thực sự khóc ra.

“Quân Kiệt.” Vân Thanh Nhiễm gọi Quân Kiệt một tiếng, Quân Mặc Thần đã trở lại, cần có người thu xếp chuyện tắm rửa, thuốc thang cho hắn, những việc này không thể nghi ngờ Quân Kiệt là người quen thuộc nhất, giờ hắn khóc đến mất hồn như vậy, ai sẽ rửa mặt bón thuốc cho Quân Mặc Thần?

“Lúc đầu ta nên ngăn cản thế tử gia, nên ngăn cản thế tử phi nương nương…” Quân Kiệt vẫn còn đang đắm chìm trong sự bi thương của mình, cũng không thèm nâng mắt nhìn người trước mặt hắn, hắn ngồi ở trên bậc cửa trước chùa, đầu cúi thấp, nước mắt lách tách rơi xuống, rơi lên trên bùn đất, đè chết mấy con kiến nhỏ không may đi ngang qua.

“Quân Kiệt?” Vân Thanh Nhiễm lại gọi một tiếng.

“Thế tử gia và thế tử phi nương nương, là ta không tốt, ta nên ngăn cản hai người…”

Quân Kiệt tự trách bản thân không ngăn cản Quân Mặc Thần, cũng không ngăn cả Vân Thanh Nhiễm.

“Quân Kiệt!” Vân Thanh Nhiễm không thể không đề cao tám độ, bằng không hắn không nghe thấy tiếng gọi của nàng.

“Hu hu u… Nhất định là ta quá tưởng niệm thế tử phi nương nương, nên xuất hiện ảo giác rồi, ta dường như nghe thấy giọng nói của thế tử phi nương nương, có phải ngài đang trách ta, cho nên muốn mang ta đi theo, nương nương, ngài dẫn ta đi cùng đi, ta xuống dưới đó tiếp tục hầu hạ ngài và thế tử gia…” Quân Kiệt vẫn tự mình thương tâm.

Vân Thanh Nhiễm rất hiểu lòng người chuyển chủy thủ qua: “Này, chủy thủ, cầm lấy đi, cắt đứt cổ ngươi, một đao cứa qua, cắt đứt cổ ngươi, là ngươi có thể xuống dưới đó với chúng ta, ngàn lần đừng do dự, nhất định phải độc, biết không.”

Quân Kiệt đang khóc thương tâm, nhìn thấy thanh chủy thủ sáng bạc xuất hiện trước mặt hắn, có chút thất thần, chủy thủ? Tự sát? Chờ đã… người?

Quân Kiệt mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm.

“Thế tử phi nương nương?” Hắn đã trải qua một đêm dài chờ đợi, thiếu chút nữa đã cho rằng Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm đã tạ thế rồi, cho nên giờ phút này nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, khiến hắn có chút khó tin.

“Không phải ngươi nói muốn xuống dưới đó đi theo hai người chúng ta à, còn cần chủy thủ không?” Vân Thanh Nhiễm quơ quơ chuỷ thủ trên tay.

“Thế tử phi nương nương, người không có việc gì? Người còn sống?” Quân Kiệt ý thức được sự thực này, nhất thời kích động.

“Ta còn sống, gia của các ngươi cũng còn sống, vậy ngươi còn định tiếp tục hầu hạ chúng ta không? Suy nghĩ xong, thì phiền ngươi nhanh chóng chuẩn bị thuốc cho gia của các ngươi, bằng không lát nữa hắn thật sự đi luôn đấy.”

Quân Kiệt nghe vậy ngẩn ra, sau đó nhìn thấy Quân Mặc Thần ở đằng sau, lúc này Quân Mặc Thần do hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên đỡ, tình hình thoạt nhìn rất không ổn, hơi thở của hắn rất mong manh, thoi thóp, khiến Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên đang đỡ hắn vô cùng lo sợ, khiến cánh tay dìu đỡ Quân Mặc Thần cũng run rẩy, khẩn trương, rất sợ không cẩn thận khiến Quân Mặc Thần ra đi.

Không kịp kích động, Quân Kiệt xoay người chạy vào chùa, chuẩn bị nước thuốc cho Quân Mặc Thần, bởi vì biết Quân Mặc Thần muốn xuống dưới vách núi, mấy thứ này đã sớm được chuẩn bị xong, chỉ chờ Quân Mặc Thần bình an trở về sẽ dùng.

“Quân Kiệt, chờ chút.”

Quân Kiệt vừa muốn chạy vào trong chùa, lại bị một giọng nói suy yếu phía sau gọi lại.

“Cho người về Vương phủ một chuyến, cầm Bạch Ngọc cao đến đây.” Quân Mặc Thần phân phó.

Bạch Ngọc cao là thuốc tốt chữa gân cốt, trong vương phủ có một ít, không nhiều lắm, bọn họ ra bên ngoài, chỉ mang thuốc Quân Mặc Thần thường dùng, đương nhiên sẽ không nhớ mang Bạch Ngọc cao theo.

Quả thật Quân Kiệt rất muốn nói, gia, đến lúc này rồi, không có gì quan trọng hơn thân thể hiện tại của ngài, chuyện bạch ngọc cao cứ để hoãn lại một lúc đi!

“Dạ, gia, lát nữa ta lập tức cho người đi lấy.”

Quân Kiệt vừa trả lời Quân Mặc Thần vừa chạy vào trong chùa, Bạch Ngọc cao thì kệ nó đi, trước tiên bảo trụ được thế tử gia đã rồi nói sau!

Quân Mặc Thần vừa trở về, Từ Vân tự liền trở nên bận rộn, mọi người ồn ào vội vàng nấu nước, chuẩn bị nước thuốc cho Quân Mặc Thần.

Lúc này trong sương phòng ở Từ Vân tự tạm thời bị Quân Mặc Thần trưng dụng đốt than, sưởi toàn bộ căn phòng ấm áp dễ chịu, mền tơ tằm thượng hạng của từng giường được chuyển vào.

Vân Thanh Nhiễm tự nhận là không giúp được gì, nên không vào trong phòng tham gia náo nhiệt.

“Thế tử phi nương nương, không vào xem thế tử gia à?” Phương trượng Từ Vân tự nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm ngồi ở trong đình viện, cũng không vào phòng với Quân Mặc Thần, nên hỏi nàng.

“Bọn Quân Kiệt thông thạo việc chiếu cố hắn thế nào hơn, ta vào đó cũng không giúp được gì.” Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua hướng sương phòng, Quân Kiệt và các ám vệ khác đang bận tối mặt tối mày.

Khổ Thiền đại sư không nhanh không chậm ngồi xuống đối diện Vân Thanh Nhiễm: “Lão nạp nghe nói sau khi thế tử phi nương nương biết được thế tử gia xuống vách đá đã đi theo, lão nạp có thể hỏi thế tử phi nương nương một câu không, vì sao lại vội vã xuống đó tìm thế tử gia?”

Vân Thanh Nhiễm không trả lời câu hỏi của Khổ Thiền đại sư ngay, thầm nghĩ, vì sao đại sư lại đột nhiên hỏi nàng vấn đề này, trong mắt người đời, nàng và Quân Mặc Thần là phu thê, mà sự thật cũng là phu thê, nàng lo cho hắn là một việc cực kỳ bình thường mà.

“Đại sư muốn nói với ta điều gì cứ nói thẳng.” Vân Thanh Nhiễm trực giác Khổ Thiền đại sư có chuyện muốn nói với nàng.

“Thế tử phi nương nương có biết vì sao lần này thế tử gia phải mạo hiểm?” Khổ Thiền đại sư lại hỏi Vân Thanh Nhiễm một vấn đề.

“Việc liên quan đến phụ vương và mẫu phi, thế tử gia không nên mạo hiểm ư?” Theo hiểu biết của Vân Thanh Nhiễm về Quân Mặc Thần hiện nay, hắn giống như người ngoài trần thế không cẩn thận rơi xuống trần gian, việc triều đình, việc giang hồ, giống như đều không liên quan đến hắn… Trừ chuyện có liên quan đến người hắn quan tâm, còn lại hắn rất ít khi tiêu phí tâm tư, nhưng nếu phải hao tổn tâm tư, việc hắn làm, không thua kém bất luận kẻ nào. Vân Thanh Nhiễm không cảm thấy Quân Mặc Thần mạo hiểm vì phụ vương mẫu phi vì phủ Trấn Nam vương có gì không đúng, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy.

Khổ Thiền đại sư cười lắc đầu: “Thế tử phi nương nương có hứng thú nghe lão nạp kể một câu chuyện, liên quan đến thế tử gia lúc nhỏ chăng.”

“Kính cẩn lắng nghe.” Nàng vẫn có hứng thú nghe vị Khổ Thiền đại sư nói.

“Năm thế tử gia tám tuổi, đi cùng vương gia vương phi đến Từ Vân tự, thế tử gia khi đó mặc dù chỉ mới tám tuổi, nhìn qua lại thành thục hơn những đứa nhỏ cùng tuổi rất nhiều, thường cùng lão nạp đánh cờ. Có một ngày, vương phi nghe được lời của khách hành hương vãng lai, tin máu của chồn Tuyết Linh rất có lợi với bệnh của thế tử gia, liền một mình một người lên núi tìm chồn Tuyết Linh, đỉnh núi Từ Vân quanh năm tuyết đọng, nghe đồn có chồn Tuyết Linh thường lui tới, sau khi vương gia biết được vương phi đã lên núi cũng đuổi theo, chuyến đi này của hai người, nửa tháng cũng chưa có tin tức.”

“Nửa tháng ư?” Nửa tháng… có hơi lâu.

“Đúng, nửa tháng, nếu đổi thành đứa nhỏ nhà người khác, đã sớm khóc lóc vì lo lắng cho cha mẹ của mình rồi, nhưng thế tử gia không khóc không nháo, lúc đầu lão nạp còn tưởng thế tử gia trưởng thành hơn so với những đứa nhỏ khác, nên lo lắng không biểu lộ ở trên mặt mà thôi, về sau đánh cờ với thế tử gia, ngài ấy tương đối bình thản, không thấy chút lo lắng nào, lão nạp khó hiểu, đã hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng, câu trả lời của thế tử gia khiến cho lão nạp rất khiếp sợ.”

“Hắn nói gì?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.

“Thế tử gia nói, cha mẹ ngài ấy không cần ngài ấy phải lo lắng, cho dù hai người có thật sự xảy ra chuyện gì không tốt, bọn họ vẫn còn có nhau, cho dù đi đến hoàng tuyền, bọn họ cũng sẽ không cô quạnh, tâm đã đầy, thân thể có bị bất cứ thương tổn gì cũng không quan trọng.”

Vân Thanh Nhiễm lặng im.

“Cho nên, nếu như là vì vương gia và vương phi, thì thế tử gia mà lão nạp biết quả quyết sẽ không can thiệp. Về sau lão nạp nghĩ, nếu lời này từ trong miệng người khác nói ra, dù đối phương là một người trưởng thành, chứ không phải một đứa trẻ tám tuổi, lão nạp cũng quyết không tin đối phương có thể lĩnh ngộ như vậy, nhưng từ trong miệng thế tử gia nói ra, lão nạp mới giật mình, ngài ấy đã sớm hiểu rõ sinh tử, coi nhẹ sống chết, lão nạp quy y cửa phật nhiều năm, chuyên tâm tu phật, đến nay vẫn chưa thể giác ngộ như thế tử gia, lão nạp nhìn thế tử gia, luôn thấy ngài ấy đã vượt khỏi hồng trần, không nhiễm hạt bụi, ngài ấy vui cười tức giận cũng thế, hắn tĩnh nhược xử tử[i] cũng vậy, trái tim ngài ấy không đặt ở trong thế giới này.”

Lời Khổ Thiền đại sư nói Vân Thanh Nhiễm ngược lại có vài phần lĩnh hội, nhưng lại có chút không giống, Quân Mặc Thần trong mắt Khổ Thiền đại sư dường như càng vô dục vô cầu hơn trong ánh nhìn của nàng.

Khổ Thiền đại sư tiếp tục nói: “Thế tử phi nương nương cũng biết, lần này lão nạp gặp lại thế tử gia, lại có cảm giác không giống, so với thế tử gia trong nhận thức trước kia của lão nạp, trên người ngài ấy hiện giờ có rất nhiều những thứ của trần thế, ngược lại càng giống một con người đang sống.”

Tâm không ở trong trần thế, đương nhiên là thế ngoại siêu nhiên, Quân Mặc Thần lúc trước Khổ Thiền đại sư quen thuộc, không có quá nhiều lưu luyến đối với trần thế, sinh tử đối với hắn cũng không có gì đáng để so đo, từ khi sinh ra đã bị phán định phải mất sớm khi tráng niên, bất cứ lúc nào hắn cũng đã chuẩn bị tốt ý nghĩ trở về với cát bụi.

Nhưng hiện giờ tâm tình của Quân Mặc Thần đã thay đổi rồi, hắn có điều mình muốn, có một chút chấp nhất muốn lưu lại nhân gian, người có tham niệm có sân niệm, chính là đã nhập thế, người nhiễm đầy bụi trần gian.

Khổ Thiền đại sư ngưng lại, ông biết Vân Thanh Nhiễm không phải người ngu dốt, ông nói đến đây, còn lại, nàng hẳn là có thể hiểu được ý tứ mà ông muốn nói.

Vân Thanh Nhiễm trầm mặc, ý của Khổ Thiền đại sư nàng có thể hiểu được, nhưng… Quân Mặc Thần động tâm với nàng? Đây là chuyện mà Vân Thanh Nhiễm chưa từng nghĩ đến, lúc này mặc niệm ở trong lòng, cũng cảm thấy không thể tin được.

Hắn làm sao có thể động tâm với nàng chứ? Lời này rất không đáng tin!

Chết tiệt, chuyện này quá con mẹ nó với vẩn rồi!

Vân Thanh Nhiễm tự nói với chính mình, lời của lão hòa thượng không thể tin, hòa thượng tin là phật, chính ông ấy cũng không nói chuyện yêu đương, sao có thể biết những chuyện về nam nữ được? Nhất định là lão hòa thượng ăn no không chuyện gì làm, nên đoán mò.

Vân Thanh Nhiễm ngươi nghe đây, hiện tại bắt đầu đếm một hai ba, quên những lời nói nhảm của lão hòa thượng kia đi, nghe rõ chưa? Ừ, ngoan, chính là như vậy, những lời không cần phải nhớ rõ thì không thể nhớ, trí nhớ tốt cũng phải không dùng trong trường hợp này!



Lúc trời gần tối, thân thể Quân Mặc Thần mới chuyển tốt, người tỉnh táo hơn một chút.

Sau khi tỉnh lại không nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, nên có chút mất mát.

“Thế tử phi đâu?” Quân Mặc Thần hỏi Quân Kiệt.

“Gia, hiện tại ngài cảm thấy cơ thể thế nào? Có còn khó thở nữa không, ngực còn bị nghẹn lại không, tay chân có ấm hơn tí nào chưa?” So với vấn đề Vân Thanh Nhiễm đang ở nơi nào, Quân Kiệt quan tâm nhất là tình hình thân thể của gia nhà mình, vừa rồi hắn và các ám vệ khác đều gấp đến mức ra một thân mồ hôi, tuy tình huống này không phải lần đầu tiên họ gặp, nhưng mỗi lần gặp phải đều sẽ vô cùng lo sợ, rất sợ lần này sẽ trở thành lần cuối cùng, sợ thế tử gia không chịu được…

“Thế tử phi đâu?” Quân Mặc Thần lại hỏi.

“Vừa rồi thế tử phi nương nương vẫn luôn ngồi ở bên ngoài chờ thế tử gia tỉnh lại, vừa rồi biết được thế tử gia đã tốt hơn, mới rời đi, thuộc hạ cũng không biết hiện giờ thế tử phi nương nương đang ở chỗ nào.”

“Ừ, biết rồi.” Quân Mặc Thần nói xong muốn rời giường.

“Gia, ngài khoác thêm cái này.” Quân Kiệt cầm một bộ lông tuyết hồ rất nặng đưa cho Quân Mặc Thần.

Áo này vốn nên để đến lúc mùa đông cực lạnh mới mặc, hiện giờ chỉ mới vào thu, Quân Mặc Thần đã không thể không mặc vào.

Áo lông tuyết trắng mặc ở trên người Quân Mặc Thần, giống như Tuyết Liên Hoa thánh khiết lộ ra giữa băng tuyết, tinh thuần lại không thể chạm vào.

“Bạch Ngọc cao đã cho người mang tới chưa?” Quân Mặc Thần vẫn nhớ đến Bạch Ngọc cao.

“Mang tới mang tới rồi.” May mắn vừa rồi thân thể Quân Mặc Thần chuyển biến tốt Quân Kiệt đã nhớ bảo Thu Ảnh trở về Vương phủ một chuyến lấy Bạch Ngọc cao.

Nói xong Quân Kiệt vội vàng đưa Bạch Ngọc cao mà Thu Ảnh đi lấy đưa cho Quân Mặc Thần.

“Ừ, đi tìm thế tử phi.” Quân Mặc Thần cầm Bạch Ngọc cao nhớ đến vết thương trên người Vân Thanh Nhiễm, vết thương đó sâu bao nhiêu Quân Mặc Thần đã nhìn thấy, Vân Thanh Nhiễm không nói, không kêu đau, không có nghĩa là vết thương đó không nghiêm trọng.

Nữ nhân đó, so với nam nhân còn mạnh mẽ hơn, bị thương cũng sẽ cắn chặt răng đem đau đớn nuốt xuống mà không oán giận lấy một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.