Hắn ngược lại sẽ ba hoa, Vân Thanh Nhiễm bất đắc dĩ mà lắc đầu, nàng xuống đây không phải vì can thiệp vào chuyện này, mà là muốn bình an mang nam nhân làm càn này đi, cho nên trong chốc lát nàng chỉ nghĩ đến việc trà trộn vào trong đội quân, thoát khỏi nơi nguy hiểm này là được.
“Hai người các ngươi, lát nữa cõng hắn, hoặc là đỡ hắn, khiêng cũng được.”
“Hắn là một đại nam nhân… vì sao chúng ta lại phải vừa đỡ vừa khiêng?” Trần Thiếu Nguyên không dễ gì mới có cơ hội được mở miệng nói chuyện liền có ý kiến.
Vân Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn hai người, “Nam nhân của lão nương có mệnh hệ gì thì các ngươi sẽ chịu trách nhiệm?” Bọn họ có tư cách chịu trách nhiệm à? Đáp án khẳng định là không!
Khóe miệng Quân Mặc Thần khẽ cong lên, khiêu khích nhìn thoáng qua hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên, xem đi, nữ nhân của ta là tốt nhất.
Long Hạo liếc Trần Thiếu Nguyên một cái, nhìn xem, nữ nhân thực đáng sợ.
Tiếng kèn lệnh còn vang lên sớm hơn so với dự tính.
Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên vừa nghe tiếng kèn, phản xạ có điều kiện giật mình một cái, tình huống gì đây, chuyện bên này còn chưa ổn định xong, lại xảy ra chuyện gì nữa chứ?
“Địch tập kích, địch tập kích…”
Bên ngoài vừa mới yên lặng một chút, lúc này trở nên huyên náo, tiếng bước chân dồn dập dày đặc.
“Đi.”
Vân Thanh Nhiễm lôi kéo tay Quân Mặc Thần, dẫn hắn ra bên ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913081/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.