Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Y Giai

Dạ Minh Sâm châm chọc tình cảnh hiện giờ của Vân Thanh Nhiễm, việc này cũng không phải chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy, trong kinh thành này, có không ít người đều nghĩ về Vân Thanh Nhiễm như thế, bọn họ đều tự cho rằng, Vân Thanh Nhiễm có mệnh thủ tiết, không phải sống thủ tiết như quả phụ thì chính là thực sự thủ tiết, làm nữ tử, đây cũng là một loại trừng phạt tàn khốc nhất.

Tuy nói loại chuyện nữ tử hoàng triều Thịnh Vinh tái giá cũng rất thông thường, nơi này dân phong cởi mở thật sự sẽ không coi nữ tử tái giá như người có tội ác tày trời để đối đãi, nhưng chung quy vẫn không thể so với cô nương gia chưa xuất giá, hơn nữa, Vân Thanh Nhiễm nàng là vị vong nhân của thế tử gia, đâu phải nàng muốn tái giá là có thể tái giá?

Vân Thanh Nhiễm cũng không biết, thì ra mình còn được mọi người chú ý như vậy, còn có người quan tâm đến tương lai thay nàng?

Tặng bọn họ bảy chữ: mặn ăn cải củ nhạt quan tâm(1)!

Nhất là loại nam nhân tính toán đóng gói bản thân đưa tới cửa, còn đến an ủi nàng một “oán phụ khuê phòng” tịch mịch hư không lạnh lẽo này, thật đúng là phục vụ đến nơi đến chốn, ngay cả việc mà lão công nhà người ta phải làm hắn cũng mơ tưởng làm giúp, thân là hoàng tử, hắn không chỉ yêu dân như con, còn định thay đổi thực tế, tính toán làm người cha tốt của toàn thể nhân dân à?

“Liệt nữ trinh tiết thì ta không dám nhận, có điều thế tử gia nhà ta còn không tới phiên ngươi đến nói xấu hắn! Về phần sống như quả phụ, ta tình nguyện thủ tiết như quả phụ cũng sẽ không ở cùng với một nam nhân giống như Thất hoàng tử đây, Quân Mặc Thần còn sống một ngày, ta sẽ sống thủ tiết như quả phụ thêm một ngày như ngươi nói.”

“A… ngươi là đang lừa mình dối người à!” Dạ Minh Sâm không tin Vân Thanh Nhiễm nói những lời này, “Ta cũng không tin ngươi không muốn làm một nữ nhân bình thường được yêu thương! Quân Mặc Thần? Hắn ta là phế vật mà ngay cả việc đi đường cũng đi không nổi, hắn có thể cho ngươi cái gì? Vinh hoa phú quý hắn ta có thể đưa cho ngươi thì bổn hoàng tử cũng có thể cho ngươi, những thứ khác hắn không thể đưa cho ngươi thì bổn hoàng tử vẫn có thể cho ngươi.”

Vân Thanh Nhiễm nheo lại ánh mắt, “Phế vật? Ha…”

Vân Thanh Nhiễm nói xong tiến lên, hết sức thô bạo túm lấy Dạ Minh Sâm, kéo hắn ra đình Hồ Tâm, đi đến chỗ lan can, lan can không cao, chỉ đến đầu gối người, chẳng qua là làm kiểu mẫu một tý, còn nếu thật sự rơi xuống, cũng chỉ rơi vào trong hồ, ngã không chết người, nơi này người đến người đi thuyền tới thuyền lui, ai rơi xuống nước thì mọi người đều có thể nhìn thấy, nếu thật sự muốn ném người ra bên ngoài, hoặc là chính mình nhảy hồ tự sát, thì lan can có cao hơn nữa cũng ngăn không được.

Bên ngoài lan can chính là nước hồ lạnh lẽo, lúc này Vân Thanh Nhiễm mặc kệ Dạ Minh Sâm là Thất hoàng tử hay là Thái tử, là Thế tử hay là Vương gia, nàng nhìn hắn rất khó chịu!

Nàng ấn đầu Dạ Minh Sâm vào trong hồ nước, khiến nước hồ lạnh lẽo ngâm không quá đầu hắn.

Hành động đột nhiên này, cũng khiến cho Dạ Minh Sâm giật mình, từng nghe nói Vân Thanh Nhiễm là người điên là một chuyện, thực sự nhìn thấy nàng điên lên lại là một chuyện khác.

Dạ Minh Sâm ý thức được bản thân bị Vân Thanh Nhiễm kéo ra bên ngoài, đầu bị ngâm vào trong nước, nhưng chỉ ngắn ngủi không đến một phút đồng hồ, căn bản thời gian để suy nghĩ cũng không có, lúc này đầu bị ngâm trong nước, trong lỗ mũi và miệng, đều bị nước hồ chảy ngược vào không ít, lại càng không có thời gian tự hỏi. Chỉ biết mình bị người ta đối xử bạo lực, dưới tình huống bản thân không có bất kỳ năng lực chống cự nào!

Dạ Minh Sâm cũng không phải loại người tay trói gà không chặt, hoàng triều Thịnh Vinh thượng võ, thân là hoàng tử hắn không có khả năng chưa từng chịu qua huấn luyện, ít nhất kỵ mã xạ tiễn đều biết, đao thương kiếm côn ít nhất cũng biết sử dụng, thể cốt cũng rất cường tráng, nhưng vào lúc này nơi này với Vân Thanh Nhiễm lại thành không dùng được, chỉ có thể chịu đòn, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.

Dạ Minh Sâm lúc này không có thời gian tự hỏi, chờ hắn trở về có thời gian suy nghĩ thật kỹ chuyện ngày hôm nay, thì hắn sẽ hối hận, hối hận bản thân đã sai lầm khi coi nữ hán tử thành nhuyễn muội tử.

Trước hôm nay, Dạ Minh Sâm căn bản sẽ không nghĩ tới chính mình lại thua ở trên tay Vân Thanh Nhiễm, cũng căn bản sẽ không nghĩ tới mình ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm không ngờ ngay cả năng lực hoàn thủ cũng không có.

Vân Thanh Nhiễm tính toán tốt thời gian, cảm thấy Dạ Minh Sâm bị nghẹn không sai biệt lắm, lại nắm lấy tóc hắn xách hắn lên, cho Dạ Minh Sâm một ít thời gian thở gấp.

“Khụ khụ khụ… Khụ khụ…” Dạ Minh Sâm vừa mới thở được không khí tươi mới, vừa mới kịp thở gấp hai cái, sau ót hắn lại bị chịu lực, đầu của hắn lại một lần nữa bị Vân Thanh Nhiễm ấn xuống, mặt của hắn mới vừa rời khỏi mặt nước không bao lâu, thì lại một lần nữa tiến vào lòng nó, tiếp tục sự “thân mật” mà vừa rồi bọn họ chưa hoàn thành.

Vân Thanh Nhiễm cứ lặp lại hành hạ Dạ Minh Sâm nhiều lần như thế, khiến Dạ Minh Sâm mấy lần kim đâm ở bên bờ sinh tử.

Không biết lặp lại bao nhiêu lần, Dạ Minh Sâm lại lần nữa được kéo lên.

“Khụ khụ khụ…” Dạ Minh Sâm mãnh liệt ho khan, trong miệng còn không ngừng phun ra nước.

Dạ Minh Sâm thật sự bị sặc, tuy khó chịu, lại ngay cả thở cũng chẳng quan tâm chỉ liên tục nói không ngừng: “Đủ rồi, đừng, đừng khụ khụ…”

Dạ Minh Sâm cảm giác nếu mình lại bị gây sức ép nữa, nhất định mất mạng.

Vân Thanh Nhiễm một tay cầm lấy sau áo Dạ Minh Sâm, ánh mắt nhìn Dạ Minh Sâm, hỏi hắn: “Khó chịu? Bị sặc nước rất không thoải mái nhỉ? Mùi vị nước vào trong phổi không dễ chịu chứ? Hít thở không thông khiến ngươi rất thống khổ? Như vậy mà ngươi đã không chịu được, ngươi lấy cái gì so với Quân Mặc Thần?”

Khó chịu mà Dạ Minh Sâm cảm thấy hiện giờ còn không bằng một phần mười Quân Mặc Thần, thậm chí là một phần trăm, hắn đã không chịu được mà cầu xin tha thứ, nếu một thân đau khổ của Quân Mặc Thần sinh ở trên người hắn, hắn không phải đã sớm tự tìm cái chết rồi? Hắn như vậy thì có tư cách gì mà nói Quân Mặc Thần không được? Hắn như vậy thì có tư cách gì nói Quân Mặc Thần là phế vật?

Dạ Minh Sâm vốn còn đắm chìm trong nỗi thống khổ của mình, nghe Vân Thanh Nhiễm nói vậy, hắn nhất thời vừa tức vừa giận, cố tình lại không tìm ra được lời phản bác. Trong đôi mắt hắn trừng Vân Thanh Nhiễm có thể phun ra lửa.

“Xem ra nên được gọi là phế vật, phải là một người khác rồi!” Vân Thanh Nhiễm nói xong buông Dạ Minh Sâm ra.

Sau khi Dạ Minh Sâm được tự do chậm rãi hít thở, mới cả giận nói: “Vân Thanh Nhiễm, ngươi hôm nay thật quá đáng, ngươi biết rõ ta là Thất hoàng tử lại vẫn dám đối xử với ta như vậy, tội danh này sợ là ngươi không muốn cõng cũng phải cõng!”

Thế tử phi đánh hoàng tử đương triều, tin này truyền đi chỉ sợ lại thành đề tài cho dân chúng kinh thành trà dư tửu hậu.

Đối mặt với Dạ Minh Sâm mang theo ngữ khí uy hiếp rõ ràng, Vân Thanh Nhiễm nhún vai, “Cứ việc đi, chỉ cần Thất điện hạ ngươi không sợ mất thể diện, thì ta đây có cái gì phải sợ, đúng rồi, lá thư của ngài đến lúc đó ta sẽ nhớ rõ giao cho hoàng thượng nhìn qua một chút, để lão nhân gia ngài được thấy tài văn chương của Thất điện hạ ngươi. À đúng rồi, thuận tiện nhắc nhở ngươi một chút, thanh danh của ta không tốt lắm, trước kia thường xuyên phát bệnh, cắn người đánh người chẳng qua đều là chuyện thường, tuy gần đây thoạt nhìn có bình thường hơn, nhưng không giữ được bao lâu thì sẽ phạm một lần, ta nghĩ mọi người hẳn cũng có thể hiểu rõ.”

Vân Thanh Nhiễm nếu không có nắm chắc, thì sao có thể chạy tới nơi hẹn lần này?

Nhất thời, khuôn mặt bởi vì sặc nước mà ho đến đỏ bừng của Dạ Minh Sâm trắng bệch, đương nhiên hắn bị Vân Thanh Nhiễm đánh tàn nhẫn mãnh liệt một trận như vậy, thiệt này lại không thể trả? Trở về hắn vẫn không thể nói với người ta? Ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời, chính là cảnh ngộ hiện tại của hắn.

Vân Thanh Nhiễm sau khi đánh xong hoàng tử tôn quý của hoàng triều Thịnh Vinh thì tiêu sái vung tay, rời đi…

Trong một góc của đình Hồ Tâm, Quân Mặc Thần đem hết thảy phát sinh vừa rồi đều nhìn ở trong mắt, nghe vào trong tai, hắn nghe Vân Thanh Nhiễm nói những lời này, trong lòng của hắn, là ngọt ngào…

Quân Mặc Thần nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm rời đi, chờ Vân Thanh Nhiễm đến trên bờ, hắn vươn tay nhặt một cục đá nhỏ trên mặt đất lên, liền thấy cục đá nhỏ kia sau khi rời tay hắn bay về phía Dạ Minh Sâm đang tức giận ở lan can bên hồ, tảng đá nện vào sau gáy Dạ Minh Sâm, đập ra một lỗ thủng không nhỏ trên đầu Dạ Minh Sâm không nói, cả người hắn cũng bởi vì viên đá đột nhiên xuất hiện này “bùm” một tiếng rơi vào trong nước.

Quân Mặc Thần lần này ném không nhẹ, nếu Dạ Minh Sâm không đủ may mắn, thì tảng đá thậm chí có thể khiến cho hắn đánh mất tánh mạng.

Địch ý của Dạ Minh Sâm đối với Quân Mặc Thần đã có từ lâu, ở sau lưng Quân Mặc Thần giở trò cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng lúc này đây, Quân Mặc Thần chính thức động tay.

Quân Mặc Thần về trên thuyền nhỏ, Quân Kiệt chứng kiến gia nhà bọn họ đi ra ngoài biến mất một vòng sau khi trở về cả người đều có chút không giống với lúc trước, hắn nhìn thấy trên mặt Quân Mặc Thần mang theo nụ cười, không phải nụ cười như có như không, cũng không phải cười như không cười, mà là tươi cười rất rõ ràng.

Khóe miệng Quân Mặc Thần cong thành hình trăng khuyết xinh đẹp, trên khuôn mặt trắng hơn tuyết mùa đông ba phần kia nở rộ ra nụ cười ấm áp.

Quân Mặc Thần cảm giác mình cười có chút ngốc, có điều nghĩ đến hành động mới rồi của Vân Thanh Nhiễm, hắn đột nhiên cảm giác được mây đen bao phủ trái tim hắn mấy ngày này bỗng tản đi.

“Gia, chuyện gì khiến ngài thoải mái như vậy?” Lòng hiếu kỳ của Quân Kiệt cũng phải bạo phát rồi, hắn vẫn là lần đầu tiên chứng kiến thế tử gia bọn họ cười đến thoải mái như thế, tuy rằng Vương gia Vương Phi rất thương thế tử gia, nhưng trong lòng họ mang theo áy náy đối với thế tử gia, lúc người một nhà ở cùng một chỗ cũng khó tránh khỏi sẽ có một chút không khí áp lực, nụ cười thật lòng như hôm nay đây, là cực hiếm thấy, ít nhất Quân Kiệt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lúc gia cười như vậy thật sự rất đẹp! Cho dù thân là nam tử, Quân Kiệt cũng không thể không cảm khái một phen. Quân Kiệt sớm đã cảm thấy thế tử gia bọn họ mới là đẹp nhất, nếu không có một vẻ bị bệnh này, Cửu điện hạ chỉ sợ cũng phải nhường cho thế tử gia bọn họ!

“Gia nghĩ… phủ Trấn Nam Vương cũng nên có một đứa con nối dõi rồi.” Quân Mặc Thần từ từ nói.

“A?” Quân Kiệt bị Quân Mặc Thần dọa cho hoảng hồn, “Gia, lời này của ngài là có ý gì, ý tứ như thuộc hạ hiểu phải không?” Quân Kiệt rất muốn biết một đứa con nối dõi từ trong miệng Quân Mặc Thần nói, có phải chính là tính toán cùng với thế tử phi nương nương sinh một đứa con hay không, nếu như phải, đây chính là chuyện tốt nha!

“Đại khái vậy…” Ánh mắt Quân Mặc Thần lưu luyến giữa non sông tươi đẹp này, lười trả lời vấn đề của Quân Kiệt.

Đại khái cái gì? Gia à, ngài thỏa mãn lòng hiếu kỳ của thuộc hạ một chút đi!

Quân Mặc Thần kỳ thật chỉ là đã suy nghĩ rõ ràng một số việc, suy nghĩ rõ ràng rồi, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên.

________________________________________

(1) Hàm cật la bặc đạm thao tâm (咸吃萝卜淡操心): chỉ người thích xen vào việc người khác mà nhiều khi dù không biết đầu cua tai nheo như thế nào, dù có thể chỉ làm rắc rối phiền phức hơn. | lo chuyện bao đồng; lo bò trắng răng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.