Edit: Linh Nhi
Beta: Diệp Y Giai
Sau khi Vân Thanh Nhiễm đi ra khỏi Vương phủ thì đi tửu lâu nhà mình lượn một vòng, vốn tưởng phải tốn chút sức lực mới làm cho quản sự tin tưởng nàng là chính chủ, ai ngờ vừa vào cửa, quản sự đã chạy ra tiếp đón nàng.
“Vân công tử ngài đã tới, tiểu nhân đợi ngài đã lâu.”
Vân Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua người nọ, để râu, trên mặt có một vết sẹo không nhìn rõ, đại khái có tuổi rồi, nên đã phai mờ đi, có bộ dạng thương nhân trung niên, không có gì khác biệt.
“Ngươi nhận ra được ta?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.
“Nhận được nhận được. Chủ tử yên tâm, trước khi đi lão chủ tử đã đem chuyện của ngài truyền đạt lại cho mọi người chúng ta, mọi người đều nhận ra được chủ tử.” Chưởng quỹ vô cùng cung kính, thay vì nói là cung kính, không bằng nói là kính sợ.
Trước đó Vân Thanh Nhiễm đã nghe Mộ Dung Tu nói qua, đối với người của Thương Lan giáo cùng với người sinh sống ở Thương Lan, sự tồn tại của giáo chủ Thương Lan giáo giống như thần linh. Bây giờ xem ra đúng là như vậy.
“Chủ tử, có chuyện gì cần tiểu nhân xử lý thì cứ công đạo lại cho tiểu nhân lo liệu là được?”
“Không có gì, chỉ là Mộ Dung… à, sư huynh ta gần đây xảy ra chút chuyện, không phải hắn phụ trách sinh ý trong kinh thành à? Nay hắn phải dưỡng bệnh, cho nên ta đến xem.” Vân Thanh Nhiễm vừa nghĩ đến bên tai quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913033/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.