Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Y Giai

Quân Mặc Thần chậm rãi đi đến trước giường, đưa tay muốn kéo chiếc chăn mà Vân Thanh Nhiễm đắp ở trên người xuống, hắn vừa kéo, Vân Thanh Nhiễm ngược lại càng quấn chặt hơn.

“Nàng muốn quấn mình đến hỏng à?” Quân Mặc Thần cảm thấy hành động giờ phút này của Vân Thanh Nhiễm có chút buồn cười, lại có chút buồn bực, nàng rốt cuộc đang trốn tránh cái gì đây?

“Không phải…” Vân Thanh Nhiễm từ trong chăn ló đầu ra, “Mặc dù đã nói hôm nay phải tiếp tục việc ngày hôm qua, có điều hôm nay ta xảy ra một chút trạng huống.”

“Trạng huống gì?” Quân Mặc Thần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thanh Nhiễm đỏ bừng, mặc dù biết màu hồng nhuận này của nàng không bình thường, nhưng vẫn không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

“Không có gì.” Vân Thanh Nhiễm tiếp tục giấu kín mình ở trong chăn, thân thể khô nóng thì để nó khô nóng đi, nhắm mắt lại ngủ một giấc là có thể quên hết thôi.

Vân Thanh Nhiễm lúc này cũng chẳng quan tâm có tinh thần A Quý hay không, nhân sinh mình lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.

“Khụ khụ… Nếu nàng… không nói, thì ta đi tìm Mộc tiên sinh, đến chẩn trị cho nàng…”

“Không cần…” Loại chuyện này cho người khác đến cũng vô dụng, Vân Thanh Nhiễm đây rõ ràng là ăn đồ không nên ăn, làm cho thân thể khô nóng khó nhịn, nhưng khác với việc ăn xuân dược mỵ độc về bản chất, nàng hiện ở loại tình huống này hẳn nên bị gọi là tính dục tràn đầy, không coi là trúng độc. “Mẫu phi hôm nay đưa đồ ăn tới, có lẽ đều làm dựa theo lời người nói vào ban ngày, cho nên sau khi ta ăn xong thân thể có chút không thoải mái…”

Vân Thanh Nhiễm hàm hàm hồ hồ nói xong, lực lý giải của Quân Mặc Thần không tồi, hiểu rõ rồi, sau đó hắn đứng dậy đến trước bàn cơm xem xét những món đồ ăn này, đồ ăn thật ra rất tốt, tuy đều là một vài thứ đại bổ, nhưng thỉnh thoảng ăn vào hiệu quả sẽ không rõ ràng mười phần, mấu chốt là hũ trà ướp hoa kia, Quân Mặc Thần ngửi ngửi, đại khái biết bên trong tựa hồ có một loại máu hươu cùng nhung hươu gì đó, còn có một chút thảo dược sợ là hiệu quả không thua gì máu hươu, trải qua điều phối chỉ sợ hiệu quả cũng không kém chút nào.

Quân Mặc Thần bất đắc dĩ nhíu mày, lại về tới bên giường, rót một chén nước cho Vân Thanh Nhiễm, “Đắp kín như vậy cũng không phải biện pháp, đứng lên uống nước, ta mở cửa sổ ra cho nàng.”

“Thế tử gia, lát nữa nếu ta động tay động chân với ngươi, ngươi nhớ phải phản kháng…” Vân Thanh Nhiễm dặn dò Quân Mặc Thần, chính nàng lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, không có tiền lệ mà theo, nàng cũng không biết dưới tình huống nàng là một nữ tính tâm lý trưởng thành, sinh lý vừa mới trưởng thành này thì có thể xảy ra chuyện gì, cũng không biết thứ lý trí này sẽ còn lưu lại ở trên người nàng không. Để chắc chắn, nàng vẫn nên dặn dò Quân Mặc Thần trước.

“Vì sao ta phải phản kháng?” Quân Mặc Thần hỏi lại Vân Thanh Nhiễm.

“Chẳng lẽ ngươi không nên phản kháng à?”

“Ái phi nói muốn hôm nay tiếp tục chuyện hôm qua chưa làm xong với ta, chẳng lẽ là nói dối?” Quân Mặc Thần mang trên mặt ý cười như có như không.

“Không phải… ta chỉ sợ hôm nay ta quá nóng vội, làm ngươi bị thương hoặc là…” Hoặc là làm ngươi tắt thở, tuy nghĩ như vậy có phần không may, nhưng thể cốt thế tử gia ngài lại không chịu được gây sức ép, vạn nhất mãnh liệt quá chơi xong luôn cái mạng nhỏ, nàng thật sự sẽ thành tội nhân thiên cổ đó.

“Khụ khụ khụ… khụ khụ…” Tuy cũng là ho khan, nhưng lần này Quân Mặc Thần thiếu chút nữa bị lời nói của Vân Thanh Nhiễm làm cho bị sặc.

Có một câu là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, Quân Mặc Thần bỗng nhiên nghĩ, nếu hắn nhất định không sống được bao lâu, lúc đang cùng của nàng triền miên rồi chết đi có lẽ với hắn mà nói là một loại chết hạnh phúc nhất. ==”

Thanh Nhiễm, nàng cũng biết hôm nay trong khoảnh khắc nhìn thấy tên nam tử mặt quỷ đó giơ lên chủy thủ ta đã hiểu rõ cả đời này của ta nhất định không bỏ được nàng xuống rồi, Phật viết, nhân sinh có tám khổ, sinh, lão, bệnh, tử, yêu ly biệt, hận lâu dài, cầu không được, bỏ không xuống, trừ hận lâu dài, ta nhất định muốn nếm hết bảy khổ còn lại.

Nếu trời rủ lòng thương, thì để cho ta sống nhiều hơn vài ngày, bồi nàng lâu một chút, nếu không rủ lòng thương, chỉ cầu cái chết của ta sẽ không mang đến thống khổ quá lớn cho nàng.

Có phải rất mâu thuẫn rất nực cười không? Ta chờ đợi trong lòng nàng có ta, lại không muốn trong lòng của nàng có ta.

Vân Thanh Nhiễm lúc này tất nhiên sẽ không biết ngàn vạn suy nghĩ trong lòng Quân Mặc Thần, nàng hiện giờ cả người khô nóng, đang đắp chăn lại càng cảm thấy nóng.

Nhìn ra Vân Thanh Nhiễm khó chịu, Quân Mặc Thần vươn tay, giúp nàng vén chăn lên, “Nếu cảm thấy nóng, thì cởi quần áo ra đi.”

Nên nhìn cũng đã nhìn qua, đối mặt với Quân Mặc Thần, nàng hẳn không cần thẹn thùng, nhưng nói là nói như vậy, nếu thật phải cởi sạch y phục của mình ra, Vân Thanh Nhiễm vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, Quân Mặc Thần cũng chưa cho Vân Thanh Nhiễm có cơ hội tự hỏi, hắn giúp đỡ Vân Thanh Nhiễm cởi bỏ quần áo bên ngoài ra, chỉ để lại áo lót quần lót, sau đó bản thân cởi giầy lên giường, hắn kéo Vân Thanh Nhiễm vào trong lòng, “Nếu cảm thấy khó chịu, thì dựa vào ta, đều nói nhiệt độ cơ thể ta rất thấp, lúc này có lẽ có thể có chút tác dụng.”

Vân Thanh Nhiễm dựa vào lồng ngực Quân Mặc Thần, hai người cứ như vậy ngồi ôm nhau trên giường.

“Thế tử gia.”

“Ừ?”

“Nếu không ngươi trói ta lại đi.”

“Vì sao?”

“Lần đầu tiên ta gặp phải loại tình huống này, nếu lát nữa đè ngươi xuống, lúc mất đi lý trí làm ra chuyện gì quá phận đối với ngươi, khiến ngươi…”

Lời Vân Thanh Nhiễm còn chưa nói hết, Quân Mặc Thần đã hôn lên, hắn dùng tiết tấu rất thong thả hôn Vân Thanh Nhiễm, hắn gặm cắn hút lấy hương vị thuộc về Vân Thanh Nhiễm.

Một nụ hôn vô cùng triền miên.

“Ta sẽ không trói nàng, nếu nàng cảm thấy khó chịu thì nói cho ta biết.” Quân Mặc Thần rất dịu dàng đặt Vân Thanh Nhiễm lên giường, sau đó bản thân thì lại từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống nàng.

Gương mặt Vân Thanh Nhiễm hồng hào như quả táo chín mùa thu, ngay cả làn da vốn màu tuyết trắng trên người nàng lúc này cũng nổi lên màu hồng nhàn nhạt, thực đáng yêu.

Quân Mặc Thần cúi người, ở trên trán của nàng ấn xuống nụ hôn. Sau đó người đã đè ở trên người Vân Thanh Nhiễm, lồng ngực của hắn dán lên trên ngực chỉ mặc cái yếm của nàng, hai bên đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Vân Thanh Nhiễm chăm chú nhìn Quân Mặc Thần, chỉ thấy hắn cứ như vậy đè ở trên người nàng, nhắm hai mắt lại, trên khuôn mặt ngàn năm không đổi vạn năm không biến của hắn không có biểu tình đặc biệt nào, lúc thực sự định buông nàng.

“Ta là nghiêm túc.” Vân Thanh Nhiễm chứng thật là nghiêm túc, tuy chuyện này nói ra có chút buồn cười, nàng làm con dâu sau khi ăn “bữa cơm dinh dưỡng khỏe mạnh” mà mẹ chồng đưa tới thì dục hỏa đốt người, cố tình tướng công mình lại là ma ốm, nàng làm sao dám cam đoan bản thân có thể gây sức ép lên mạng nhỏ của Quân Mặc Thần không đây?

“Ta cũng nghiêm túc.” Quân Mặc Thần hồi đáp, chỉ có điều giọng nói của hắn nghe quá mức lười nhác, thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng hắn là nghiêm túc, lúc nói chuyện ngay cả ánh mắt hắn cũng không mở, “Nếu thật sự không được, khụ khụ… bản thế tử có thể hy sinh một chút…” Quân Mặc Thần nửa nói giỡn nửa nghiêm túc.

Vân Thanh Nhiễm cũng không nghĩ như vậy, nàng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian thế này, hạ quyết tâm, trực tiếp đẩy Quân Mặc Thần đè ở trên người nàng ra.

Sau đó Vân Thanh Nhiễm tiện tay cầm y phục của nàng đặt ở bên cạnh lên lung tung mặc vào rồi chạy ra ngoài.

Thấy Vân Thanh Nhiễm đi ra ngoài, Quân Mặc Thần cũng đi ra ngoài theo.

Vân Thanh Nhiễm rời khỏi phòng liền trực tiếp chạy vào phòng bếp nhỏ bên trong Kim Dật Hiên, ở trên mặt đất của phòng bếp tìm được một thùng nước lạnh. Hai tay nàng nâng thùng nước đặt dưới mặt đất lên rồi đổ từ trên đầu xuống.

Một thùng nước, giội từ đầu đến chân, cũng lạnh từ đầu tới chân. Từ đầu tóc xuống quần áo đến giầy, đều bị nước làm ướt, cảm giác lạnh lẽo ngược lại xua tan thân thể khô nóng của Vân Thanh Nhiễm không ít.

Quân Mặc Thần cùng lúc tiến vào thấy một màn như vậy, giống như thùng nước kia không phải giội vào trên người Vân Thanh Nhiễm, mà là giội vào trong lòng hắn!

Quân Mặc Thần luôn hành động thong thả lúc này đây so với ai khác đều đi nhanh hơn, hắn tiến đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, hai tay gắt gao nắm lấy bả vai của nàng, ánh mắt chặt chẽ khóa Vân Thanh Nhiễm lúc này cả người ướt đẫm, trên tóc còn nhỏ giọt nước.

Trên khuôn mặt hơi bệnh cuối cùng cũng có biểu tình khác, tuấn mi của hắn nhăn thành một khối, cơ thịt trên mặt rõ ràng cứng ngắc lại không ít, đôi môi của hắn gắt gao mím lại, giống như chỉ cần khẽ buông mở, sẽ gặp có lời gì không nên nói thoát ra.

“Nàng thà rằng lựa chọn dùng nước lạnh?” Quân Mặc Thần nói từng chữ từng câu.

Nữ nhân này, nàng có nghĩ tới cảm thụ của hắn hay không, nàng ở loại chuyện này lựa chọn dùng nước lạnh giội bản thân cả người lạnh thấu tâm, nàng đặt hắn ở đâu?

Thay vì nói Quân Mặc Thần tức giận, chẳng bằng nói hắn khó chịu, trong lòng như bị thứ gì đó lấp kín lại.

“A… xem ra ái phi thật sự rất khinh thường bản thế tử rồi!” Quân Mặc Thần cười, nói xong lôi kéo Vân Thanh Nhiễm đi trở về.

“Thế tử gia, thần thiếp không hề khinh thường người, nhưng mà người có biết thân thể của mình…”

“Cơ thể của ta như thế nào bản thân ta rõ ràng, không nhọc ái phi lo lắng, bản thế tử còn ở đây, còn chưa tới phiên ái phi nàng dùng nước lạnh!” Quân Mặc Thần thật sự kéo Vân Thanh Nhiễm trở về phòng một lần nữa.

Vừa bước vào phòng, cửa đã bị “Oành” một tiếng đóng lại.

Vân Thanh Nhiễm tuy không nhìn thấy bao nhiêu biểu cảm trên mặt Quân Mặc Thần, nhưng có thể cảm nhận được cơn giận của hắn, hắn luôn giấu tâm tư của mình rất tốt, biểu cảm luôn thản nhiên, cảm xúc cũng đều che dấu rất khá, hôm nay là lần đầu tiên nàng chứng kiến hắn tức giận từ lúc nhận thức hắn đến giờ.

Quân Mặc Thần vươn tay kéo y phục trên người Vân Thanh Nhiễm xuống, bộ y phục kia là nam trang mà trước khi ra khỏi cửa Vân Thanh Nhiễm đã vội vàng khoác lên.

Quân Mặc Thần nhẹ nhàng kéo bỏ, quần áo thì giật xuống, bên trong còn lại cái yếm mà vừa rồi còn chưa kịp cởi ra, Quân Mặc Thần cũng thu dọn luôn cái yếm kia đi.

“Quân Mặc Thần, ngươi…” Vân Thanh Nhiễm từ trong mắt của Quân Mặc Thần thấy được ánh mắt giống như chim ưng.

“Thân là phu quân của ái phi, ngay tại lúc này nếu không thể làm ái phi nàng trừ ưu giải nạn, có phải rất không đủ tư cách rồi không…” Quân Mặc Thần dẫn Vân Thanh Nhiễm tới trên giường, người tuy rằng rất tức giận, động tác cũng không thô lỗ, “Ái phi không phải lo lắng thân thể bản thế tử ăn không tiêu sao… Khụ, ái phi yên tâm… bản thế tử tự có biện pháp thay ái phi nàng tiêu đi khô nóng trong cơ thể lại không làm thân thể mình bị thương!”

Quân Mặc Thần vẫn đang tức giận!

Tay Quân Mặc Thần chụp lên ngực Vân Thanh Nhiễm, hắn cảm nhận được mềm mại cùng nhỏ xinh của nàng, trong lòng nhất thời nhu hòa một ít, “Đã nuôi lâu như vậy, vì sao vẫn nhỏ gầy thế này?”

—— Lời tác giả ——

Khuyết gia cả giận nói: Khuyết là cha ruột, Khuyết là cha ruột, Khuyết là cha ruột, Khuyết là cha ruột, Khuyết là cha ruột, Khuyết là cha ruột…

Thanh Nhiễm cười nói: Tử Khuyết, có câu nói là giấu đầu hở đuôi đó, biết không?

Khuyết bỏ chạy…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.