Chương trước
Chương sau
Vân Yên Nhiên bởi vì sợ hãi nên càng gắng đạp nước, sau khi biến bản thân trở nên hết sức chật vật mới đứng được ở bên trong nước.

“Quân Mặc Thần, ngươi cũng dám đối với ta như vậy!” Hiện tại Vân Yên Nhiên mặc kệ Quân Mặc Thần có phải thế tử gia hay không, nàng ta chỉ biết là Quân Mặc Thần làm ra chuyện vô cùng quá phận không thể tha thứ với nàng ta.

Thế nhưng, đối mặt với sự căm giận, phẫn nộ của Vân Yên Nhiên, Quân Mặc Thần lại rất bình tĩnh, hắn thoải mái nhàn nhã đẩy xe lăn tiếp tục tiến lên, càng lúc càng xa.

Sau khi vị thế tử bệnh tật chọc Vân Yên Nhiên tức chết, thì rất tự nhiên mà rời đi, không hề cảm thấy có lỗi.

Dĩ nam khi nữ? Thế tử gia không kiêng kị điều này.

Dĩ hạ phạm thượng? Thế tử gia cũng không quan tâm.

Quân Mặc Thần vừa muốn rời khỏi điện Tử Ngọc, ở cửa đã tới một đám người, oai nghiêm hùng dũng, trừ bỏ người trong cung, còn có mấy người ngoại tộc, không phải người của hoàng triều Thịnh Vinh.

Nhóm người này chính là sứ thần Đảng Ngụy vừa mới tới kinh thành sáng nay, trong đó người đi đầu tiên là công chúa của Đảng Ngụy, Thác Bạt Yến.

Sau khi Thác Bạt Yến thấy hoàng thượng, nói cái gì cũng muốn gặp công chúa hòa thân một lần, Thác Bạt Yến là công chúa nước khác, lại là nữ tử, gặp một lần cũng không sao, hoàng thượng tự nhiên là cho phép, thái hậu liền đề nghị để bà tự mình mang theo Thác Bạt Yến đến điện Tử Ngọc.

Thác Bạt Yến hiển nhiên là không hiểu quy củ trong cung này, thái hậu còn đang đi ở phía sau, bản thân nàng đã bỏ chạy lên phía trước.

Thái hậu thật ra cũng không trách móc, bởi vì Thác Bạt Yến là công chúa ngoại tộc, không biết quy củ trong cung cũng là chuyện có thể thứ lỗi, thái hậu ngược lại coi hành động của Thác Bạt Yến là bản tính sai khiến.

Đương nhiên, thái hậu thích Thác Bạt Yến còn vì một nguyên nhân rất trọng yếu.

Thái hậu nhìn Thác Bạt Yến vui vẻ đi ở phía trước liền hỏi Hoa ma ma bên người bà, “Hoa ma ma, tin đồn kia có thật không?”

“Hồi thái hậu nương nương, lão nô đã tra qua, thiên chân vạn xác, vị Yến công chúa này là phúc tinh giáng sinh, mẫu hậu của nàng lúc trước vẫn luôn bị bệnh khó trị, đã sớm dừng lại, không trị nữa, nhưng từ sau khi Yến công chúa sinh ra, bệnh của mẫu hậu nàng thế nhưng rất thần kỳ mà khỏe lên, cái năm nàng sinh ra đó Đảng Ngụy vốn đang lâm đại hạn, nhưng ngày nàng sinh ra đã hạ mưa, từ đó về sau Đảng Ngụy vẫn luôn mưa thuận gió hoà. Cũng không thiếu kiến giải truyền lưu ở Đảng Ngụy, đều chứng minh vị Yến công chúa này quả thật là một người có phúc.”

“Nếu đúng như vậy, hi vọng nàng có thể mang đến phúc khí cho Thần Nhi, giúp thân thể Thần Nhi có thể chuyển biến tốt đẹp.”

Thái hậu nghĩ, trong lòng đã có quyết định.

Thác Bạt Yến vui vẻ xông vào điện Tử Ngọc, lại vừa vặn đụng phải Quân Mặc Thần đang muốn rời khỏi điện Tử Ngọc, Thác Bạt Yến xông mạnh đâm thẳng, chân của mình liền đụng phải bánh trước xe lăn của Quân Mặc Thần.

“Ôi, ai lớn gan đụng vào Bổn công chúa như vậy hả.” Thác Bạt Yến ôm chân của mình nhảy vòng tròn tại chỗ, đau chết nàng! Lát nữa nhất định phải để cho hoàng đế Thịnh Vinh xử phạt tên nô tài chết bầm không có mắt này, Thác Bạt Yến căm giận nghĩ.

Nhưng khi Thác Bạt Yến nhảy xong một vòng quay trở lại, nàng thấy rõ ràng người đụng phải mình.

Thác Bạt Yến sững sờ nhìn chằm chằm Quân Mặc Thần, rất lâu không nói gì.

Nam nhân thật đẹp… Thác Bạt Yến si ngốc nhìn, nhìn đôi mắt như mực của Quân Mặc Thần, nhìn da thịt như ngọc của Quân Mặc Thần…

“Ngươi là ai?” Thác Bạt Yến ngóng nhìn Quân Mặc Thần, nàng quyết định, người nam nhân này, nàng muốn!

Thác Bạt Yến hỏi Quân Mặc Thần, nhưng nàng không đợi được câu trả lời của Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần liếc mắt nhìn Thác Bạt Yến một cái, chỉ là một cái liếc mắt rất ngắn ngủi, sau đó đẩy xe lăn của mình tiếp tục tiến lên.

“Ta hỏi ngươi đấy!” Thác Bạt Yến thấy Quân Mặc Thần muốn đi, vội chạy đến trước mặt Quân Mặc Thần ngăn cản đường đi của hắn.

Hôm nay làm sao vậy, sao tất cả mọi người đều thích ngăn trở đường đi của thế tử gia?

Thái giám cung nữ trong cung nhìn thấy tình huống này bước lên phía trước kéo Thác Bạt Yến, “Yến công chúa, vị này là thế tử gia của chúng ta.” Đảng Ngụy chẳng qua là một tiểu quốc, căn bản không có biện pháp so với hoàng triều Thịnh Vinh của bọn họ, một thế tử gia của hoàng triều Thịnh Vinh có thể hơn rất nhiều một công chúa quý giá của Đảng Ngụy!

“Thế tử gia?” Thác Bạt Yến cân nhắc một chút, thì ra là người có địa vị, vậy thì đúng là rất xứng đôi với nàng, “Vậy hắn tên là gì?”

Thác Bạt Yến đã biết thân phận Quân Mặc Thần, lại vội hỏi tên của Quân Mặc Thần, các thái giám cung nữ đưa mắt nhìn nhau, tục danh của thế tử gia sao bọn họ có thể gọi thẳng chứ!

Thác Bạt Yến thấy thái giám cung nữ đều không nói liền trực tiếp đi hỏi Quân Mặc Thần.

“Ngươi tên là gì, ta xem trọng ngươi, ngươi phải gả cho ta!”

Hay cho lời thổ lộ trực tiếp!

Người bên cạnh nhìn thấy, vội khuyên can Thác Bạt Yến, “Yến công chúa, thế tử gia đã lấy vợ rồi!”

“Lấy rồi? Vậy thì hưu đi.” Thác Bạt Yến rất trực tiếp trả lời, nam nhân nàng xem trọng đương nhiên chỉ có thể là của nàng, nàng sẽ không cùng với những nữ nhân thân phận thấp kém chia sẻ một người nam nhân đâu, ở Đảng Ngụy bọn họ, nam nhân đều chỉ có thể cưới một lão bà.

Đúng lúc này, thái hậu nương nương chậm hơn Thác Bạt Yến một bước cũng đã tới nơi, thái hậu nương nương cũng đã nghe được lời thổ lộ của Thác Bạt Yến đối với Quân Mặc Thần, thái hậu thầm mừng rỡ, vốn bà còn đang lo lắng muốn công chúa Đảng Ngụy đáp ứng gả cho Quân Mặc Thần bị bệnh đã lâu sẽ có ngăn trở rất lớn, nếu Thác Bạt Yến không đồng ý, cho dù đối phương chỉ là một tiểu quốc, nàng cũng không thể bắt buộc Thác Bạt Yến, khiến người trong thiên hạ chê cười hoàng gia bọn họ. Hiện tại chính Thác Bạt Yến nói muốn gả cho Quân Mặc Thần, vậy bà chỉ cần biết thời biết thế là được rồi.

“Yến công chúa, ai gia mới vừa nghe thấy ngươi nói muốn gả cho Thần Nhi có thật chứ?” Trong lòng thái hậu đã có tính toán.

“Thái hậu nương nương, người nói Thần Nhi là chỉ hắn à? Ta muốn gả cho hắn.” Thác Bạt Yến chỉ vào Quân Mặc Thần nói.

Thái hậu dáng vẻ hào phóng gật đầu, sau đó hỏi ý kiến của Quân Mặc Thần, “Thần Nhi, con cảm thấy thế nào? Vị này chính là Yến công chúa của Đảng Ngụy, là một nữ tử hoạt bát thẳng thắn, ngược lại rất thích hợp với con.”

“Khụ khụ khụ… Hồi thái hậu nương nương, thần đã có thế tử phi, khụ khụ.” Quân Mặc Thần vừa khụ vừa trả lời, “Huống chi thân thể thần sẽ làm chậm trễ vị Yến công chúa này.”

Lúc này bệnh tình của Quân Mặc Thần đột nhiên tăng lên, cả người càng thêm lung lay sắp đổ, những người nhìn thấy ở chung quanh đều sợ hết hồn hết vía, thế tử gia người đừng vội đi.

“Thần Nhi, con có điều không biết, Yến công chúa nàng là phúc tinh trước hạ trần, có thể mang đến phúc khí cho con, thành thân với nàng mới có lợi đối với bệnh của con.” Thái hậu trấn an Quân Mặc Thần nói.

Nghe vậy Thác Bạt Yến cũng nói: “Không sao, ta không thèm để ý việc ngươi sinh bệnh.” Ở Đảng Ngụy bọn họ, trượng phu chết rồi nữ tử có thể tùy tiện tái giá, sẽ không ai nói lời ong tiếng ve gì, đãi ngộ cũng giống với nữ tử mới gả, không giống ở hoàng triều Thịnh Vinh, nữ tử tái giá thật giống như thấp hơn người khác một đoạn vậy.

“Thần Nhi, con nghe xem, Yến công chúa thật khéo hiểu lòng người, nếu như con có một vị hiền thê mang theo phúc khí như vậy, thì đó là may mắn của con đó.” Thái hậu rất hài lòng với biểu hiện của Thác Bạt Yến, dù nói gì thì hôn sự này bà cũng muốn tác thành.

“Khụ khụ… Hồi thái hậu nương nương, vị Yến công chúa này chính là công chúa của một nước, để nàng làm sườn phi của thần không khỏi có chút ủy khuất, khụ khụ, theo ý kiến của thần thái hậu vẫn nên tuyển chọn người khác đi, khụ khụ…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.