Trên đường cái náo nhiệt của kinh thành xuất hiện một đội ngũ đặc biệt, nó đặc biệt bởi vì quần áo của họ hoàn toàn bất đồng với quần áo của dân chúng hoàng triều Thịnh Vinh.
Một đội nhân mã kia mặc quần áo so với người của hoàng triều Thịnh Vinh có sự khác nhau rất lớn.
Những người này dùng da thú làm quần áo mặc trên người? Còn có nữ tử kia, dù dân phong ở hoàng triều Thịnh Vinh bọn họ tương đối khai hóa, nhưng mà nữ tử cũng sẽ không ăn mặc như vậy, cả cánh tay lộ ra ngoài còn chưa nói, váy dưới chân lại vừa đúng đến chỗ đầu gối, hai chân nhỏ đều lộ ở bên ngoài!
Những người này rõ ràng chính là người man rợ! Thật hoang đường!
Dân chúng vây xem chỉ trỏ, trong ánh mắt lộ ra sự kì thị cùng xem thường.
“Xuỵt, đừng nói lớn tiếng như vậy, nếu để cho bọn họ nghe thấy được thì nguy.”
“Nghe thấy thì thế nào, ở địa bàn của chúng ta, sao có thể để cho bọn người man rợ này khi dễ rồi đi chứ?”
“Bọn họ là sứ thần của Đảng Ngụy, là khách nhân của chúng ta!”
Thì ra những người này chính là sứ thần đến từ Đảng Ngụy, lần này là tự mình tới nghênh thú công chúa của hoàng triều Thịnh Vinh.
Đi đầu đội ngũ là một nam một nữ, vô luận là trên người nam nhân hay nữ nhân đều lộ ra một cỗ hương vị dã tính, cùng dân chúng ở hoàng triều Thịnh Vinh có khác biệt rất lớn.
Một nam một nữ này có bộ dáng rất bắt mắt, nhất là nữ tử, thẳng thắn hoạt bát, hai con mắt tò mò quét tới quét lui tìm kiếm đồ chơi mới mẻ ở trên đường cái.
“Ca ca, chúng ta đã đi tới nơi náo nhiệt nhất rồi à!” Đây là lần đầu tiên Thác Bạt Yến rời khỏi Đảng Ngụy, dọc theo đường đi đối với hết thảy chung quanh đều cảm thấy vô cùng mới lạ, nếu không phải lần này đến có sự vụ trên người, nàng nhất định sẽ đi chơi đủ.
“Đó là tất nhiên, nơi này là kinh thành, chắc chắn là nơi phồn hoa nhất rồi, chúng ta ở nơi này vài ngày, đến lúc đó ca ca sẽ mang muội đi dạo chơi khắp nơi.” Thác Bạt Kỳ biết muội muội nhà mình đã sớm muốn nghỉ chân để đi dạo chung quanh một chút.
“Thật á? Muội biết ca ca tốt với muội nhất mà!” Thác Bạt Yến nghe vậy cực kỳ cao hứng, “Đúng rồi ca ca, huynh nói vị công chúa kia là tròn hay là dẹt?”
“Không phải vào cung rồi là muội sẽ thấy sao?” Thác Bạt Yến đối với diện mạo của vị công chúa hòa thân này cũng không có hứng thú, chẳng phải công chúa của hoàng triều Thịnh Vinh người nào cũng đều ôn nhu yếu ớt à? Hoàng triều Thịnh Vinh thượng võ, cho phép nữ tử thế gia có thể tập võ giống nam tử, cũng đây coi là vinh quang, nhưng lại cố tình không cho phép công chúa hoàng thất tập võ.
“Vậy cũng đúng.”
★
Vân Thanh Nhiễm bị tuyên vào cung, mà người tuyên nàng tiến cung chính là muội muội của nàng – Vân Yên Nhiên.
Vân Yên Nhiên từ lúc bị Vân Thanh Nhiễm tìm về, thì vẫn luôn ở trong cung, hưởng thụ những đãi ngộ của công chúa, công chúa điện hạ muốn gặp thế tử phi, vậy đương nhiên phải triệu kiến, huống chi còn là muội muội muốn gặp tỷ tỷ, về tình về lý đều là chuyện hết sức bình thường.
Sự tình ở bên ngoài thoạt nhìn là như vậy, nhưng trên thực tế, Vân Thanh Nhiễm biết muội muội nàng khẳng định không phải đang nhớ tới tỷ tỷ là nàng đây, chỉ đơn giản là muốn tuyên nàng vào cung tâm sự với nàng ta à.
Chỉ là… Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua vị đang ở bên cạnh nàng, hắn thế nhưng cũng đi theo.
“Khụ khụ khụ… vì sao ái phi lại liên tục nhìn chằm chằm bản thế tử như vậy, là cảm thấy bộ dạng của bản thế tử rất đẹp đúng không?”
“Ta cảm thấy hôm nay ngươi vẫn nên nằm trên giường tĩnh dưỡng thì tốt hơn.”
“Đây là ái phi quan tâm bản thế tử à?”
“Chỉ đơn thuần hy vọng người đừng chết quá sớm mà thôi, miễn cho mọi người nói ta khắc phu.”
“Khụ khụ khụ…”
Thế tử gia bị thế tử phi nói đến sặc.
Loan giá đưa Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần đến cung điện mà Vân Yên Nhiên đang tạm thời ở đó – điện Tử Ngọc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]