“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần ho liên tục.
“Thế tử gia, ngài mau ngồi đi, để ta sai hạ nhân chuẩn bị trà thanh lọc bổ phổi cho ngài, xin ngài chờ một chút.” Vân Viễn Hằng hận không thể tự mình tiến lên đỡ Quân Mặc Thần, người nào cũng biết thân thể Quân Mặc Thần kém vô cùng, dù là nhìn từ xa, cũng chỉ sợ một giây sau hắn liền đi đời nhà ma.
“Khụ khụ… Vân đại nhân, trong phòng này có chút oi bức…” Quân Mặc Thần gian nan nói, nhấn từng chữ nhưng thật ra thực rõ ràng.
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, bởi vì hàng năm ho khan mà hình thành, nhưng rất dễ nghe, tràn ngập từ tính.
“Người đâu, mau mở tất cả cửa sổ ra.” Vân Viễn Hằng nghe Quân Mặc Thần nói như vậy, liền vội phân phó hạ nhân đem mở toàn bộ cửa sổ trong chính sảnh ra, để cho không khí lưu thông.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ… Đa tạ Vân đại nhân…” Quân Mặc Thần đi lại tập tễnh đến ghế dựa bên cạnh, nô bộc bên người hắn thật cẩn thận dìu hắn, theo hắn từng bước một đi qua.
“Thế tử gia khách khí, thế tử gia còn có yêu cầu gì cứ việc phân phó cựu thần.” Vân Viễn Hằng vội hỏi, vị thế tử gia này chính là dòng độc đinh của Trấn Nam Vương phủ, thân phận tôn quý không kém hơn hoàng tử hoàng tôn, nhưng lại là một con ma ốm.
“Khụ khụ, vốn thế tử vẫn còn cảm thấy… Khụ khụ, nơi này có chút oi bức…” Mất rất nhiều công sức, Quân Mặc Thần mới vừa ngồi xuống ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/140060/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.