Nam Lương năm Thừa Long thứ sáu, Yên vương làm phản, tấn công vào kinh thành. Thành Trường Thịnh dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ. Phi tần trong hậu cung giẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy. Nhưng không ai biết rằng, Thừa Long đế cùng Dương hoàng hậu đã sớm đoán được nội gián.
Âm thanh chém giết, tiếng binh khí va chạm không ngừng truyền đi. Trong không khí xen lẫn mùi máu. Từ Lãnh Hương cung, vọng ra điệu đàn hành khúc, khiến cho hoàng cung đã thê lương lại càng thêm thê lương.
Hoắc Diệp ngữ khí thập phần tức giận bước vào.
“Dương Hiểu Lan, là ngươi phải không?”
Dương Hiểu Phù nhìn người đang gảy đàn, thanh âm run rẩy kìm nén sự phẫn nộ:
“Lan tỷ tỷ, có phải ngươi lâu nay âm thầm trợ giúp Hoắc Quyết nuôi quân tạo phản?”
Dương Hiểu Lan rũ mi mắt, che giấu cảm xúc, rồi nàng ngẩng đầu, mỉm cười:
“Nếu ta nói đúng là như thế, thì sao?”
Hoắc Diệp nghiến răng, chỉ thẳng vào nàng, nói:
“Ngươi! Đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Dương Hiểu Lan cười lạnh.
“Hoắc Diệp, ngươi nói ta ăn cây táo rào cây sung? Rốt cuộc ai mới là người ăn cây táo rào cây sung đây? Ngươi vì ngôi vị hoàng đế, sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả tàn sát huynh đệ. Ngươi từng hứa trong lòng ngươi chỉ có ta. Sau đó thì sao? Dương gia cùng Huyền gia trợ lực cho ngươi, cuối cùng bị ngươi ghép tội cấu kết ngoại tộc mưu phản mà chu di, biếm ta lãnh cung, thậm chí nhẫn tâm giết hài tử của ngươi.”
Nàng lại nhìn Dương Hiểu Phù, đáy mắt lóe ra hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cam/253833/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.