Dư Học Bình thật sự là sao xấu trong cuộc đời tôi, hôm sau tôi bớt chút thời gian qua đưa điểm tâm cho gã thì phát hiện gã sốt cao gần bốn mươi độ. Sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra, không ngờ bị viêm phổi. Mẹ nó tôi sắp phát điên rồi, chuyện đến nước này, thời cơ tốt nhất để tự thú đã qua, tôi đành cắn răng đâm lao thì phải theo lao, hy vọng có thể chịu được đến lúc Tập Hiểu Bắc lên máy bay trong ngày đó.
Ban ngày bệnh viện có hộ sĩ, giờ Dư Học Bình cũng không sốt cao lắm, chỉ sợ đến tối lại lên bốn mươi độ. Hết cách rồi, tôi thật sự sợ gã xảy ra chuyện bất trắc ở đây, vậy là đành ở cạnh chăm sóc gã cả đêm, hai ngày đầu còn nói với Tập Hiểu Bắc là đồng nghiệp nằm viện, anh rất bận nên không để ý, đến tối thứ ba thì nghỉ: Đâu phải ngân hàng bên đó chỉ có một mình em, sắp nửa tháng không thấy mặt nhau rồi, con mẹ nó em hiểu ý tôi chứ?
Đương nhiên là tôi hiểu. Nhiệt độ cơ thể Dư Học Bình đã giảm, ba mươi tám độ bảy, khỏe hơn hôm qua rất nhiều. Sau khi bàn giao cho hộ sĩ, tôi ở lại an ủi thỏ ốm Dư Học Bình đang ỷ lại một hồi. Lúc tôi chạy đến trước xe Tập Hiểu Bắc, anh đã nóng nảy.
“Mấy hôm nay em lén lút làm gì đấy? Sao tôi nhìn em cứ thấy không ổn.”
“Không có gì, đi làm xong lại đến trông giường, mệt muốn chết.”
“Đêm nay trèo lên giường ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-bac-cua-toi/2255041/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.