Thật ra lúc đi học thành tích của tôi rất tốt, kết quả công việc cũng vượt trội, nhân duyên lúc ấy lại càng không tệ, nếu không quá cố chấp với xu hướng tình dục của bản thân thì cuộc sống sinh hoạt cũng không đi vào ngõ cụt như bây giờ. Tôi tập tễnh đi theo sau Tập Hiểu Bắc, anh như một bó đuốc sáng xuất hiện trong cuộc đời tuyệt vọng của tôi, tạm thời chiếu rọi một khoảng trời trên đầu, dù chỉ là nguồn sáng le lói trong tích tắc, có khi sẽ khiến tôi tổn thương nhiều hơn, thậm chí bị thiêu thành tro bụi, nhưng tôi không để ý. Mọi quyết định quan trọng trong cuộc đời tôi đều được quyết định bằng nửa thân dưới, mặc cho bản thân phải hát khúc ca bị đóng lên cây gai vô số lần, dù có dễ nghe hay không, tôi đều chết mà không hối tiếc.
Trên lưng trúng không biết bao nhiêu cước, tôi bị đạp tiến vào một gian phòng, vừa kéo quần lên vừa cởi bỏ áo trùm trên đầu ra, lập tức thấy Tập Hiểu Bắc đang dứng dựa cửa nhìn.
“Em có còn là quà không đấy? Bỏ hết “giấy bọc” ra đi.”
Trong phòng trải thàm dày, tôi uyển chuyển đến gần Tập Hiểu Bắc như một con mèo. Chỉ hai ba nhát đã cởi sạch, tôi quỳ gối dưới chân anh: “Tập tổng, sinh nhật vui vẻ.”
Anh lẳng lặng nhìn tôi, có chút bất đắc dĩ, có chút tiếc hận, nhưng không có xem thường với căm ghét trước đấy. Tôi thoáng cảm nhận được sự ngầm đồng ý, nhẹ nhàng cởi thắt lưng anh. Ngón tay anh luồn vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-bac-cua-toi/2254975/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.