Thời gian thực sự là một đại lượng kỳ diệu. Theo góc độ khách quan mà nói, nó luôn có một tiêu chuẩn chính xác nhất định. Nhưng xem ở, ở góc độ cá nhân, thời gian luôn chợt nhanh chợt chậm.
Khi ở một mình, cảm giác thời gian đặc biệt chậm cũng vô cùng yên tĩnh. Mà khi ở bên cạnh Tần Duẫn Chi, Ôn Bắc Bắc luôn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, lúc nào cũng phải chào tạm biệt sớm cả.
Những điều như hôn ngủ ngon, vòng ôm ấm áp đã thành thói quen. Cô cứ tham lam vòng ôm ấm áp đó của anh, thế nên cũng mong thời gian đừng trôi nữa. Thật đúng là càng lúc càng đòi hỏi.
Ngày chợt nhanh chợt chậm, bình yên trôi đi cùng mùa đông.
Thi học kỳ hai cũng vừa kết thúc. Môn thi cuối cùng chấm dứt, mấy ngày dây thần kinh căng ra đầy áp lực cũng được giải phóng.
Cùng bọn Tứ Hỉ ra khỏi phòng thi, Ôn Bắc Bắc cúi đầu hà hơi vào đôi bàn tay mang gang tay len của mình, làn khói trắng liền phả ra.
“Bên ngoài lạnh muốn chết luôn á.” Tứ Hỉ xoa xoa tay, giẫm chân lên lớp tuyết dày.
Tiểu Mễ trừng cô nàng một cái, “Cũng không phải là năm đầu ở đây, đừng ngạc nhiên thế.”
“Ai, có Tử Yên là sướng.” Tứ Hỉ cười hì hì, ôm lấy vai Tử Yên nói: “Kiểm tra xong là về nhà liền được luôn. Mùa đông phía nam chắc không lạnh như vậy đi.”
Tử Yên dường như có tâm sự nặng nề nào đó. Tứ Hỉ nói chuyện cùng cô, cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-bac-co-giai-nhan/2736591/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.