“Ôn Bắc Bắc.” Tần Duẫn Chi thở dài một hơi, gọi tên cô: “Có thể đứng lên trước được không?”
Ôn Bắc Bắc há miệng, sớm đã quên sạch rằng tư thế vị trí của hai người giờ phút này có bao nhiêu là xấu hổ. Tần Duẫn Chi nhắc, cô mới giật mình phát hiện, lập tức chống tay lung tung đứng lên, chân vừa chạm đất, bởi vì đau đớn, biểu cảm có thể nói là đau đến nhe răng.
Trong lòng Tần Duẫn Chi chợt hoảng lên, vài giây không kịp thích ứng, nhưng cũng rất nhanh đứng dậy, đưa tay đỡ Ôn Bắc Bắc về lại chỗ ngồi của mình. Ôn Bắc Bắc vừa rời khỏi Tần Duẫn Chi một chút, nhưng giờ anh lại đỡ cánh tay cô, hơi thở nhẹ nhàng ổn định đột nhiên vây bọc cô ở khoảng cách gần, khiến mặt cô hồng lên như bị lửa đốt.
Đợi Ôn Bắc Bắc ngồi vào chỗ của mình, Tần Duẫn Chi cũng đã đứng thẳng người, căng thẳng coi như đi qua. Ôn Bắc Bắc cụp mắt xuống, đỉnh đầu đưa về phía Tần Duẫn Chi, chỉ sợ anh thấy vẻ mặt đầy ngượng ngùng xấu hổ của mình. Tần Duẫn Chi cũng không dự đoán được mọi chuyện lại xảy ra như thế này.
“Thực xin lỗi.” Ôn Bắc Bắc có chút ngập ngừng nói, uất hận bản thân không thể tìm được cái động nào chui vào cho xong.
Bộ dáng như cô dâu mới về nhà chồng kia, cộng thêm vẻ mặt như vậy khiến Tần Duẫn Chi có chút bất mãn. Mặc dù anh cũng được tính là thầy cô, nhưng tính cách ôn hòa, không thể hiểu được vì sao cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-bac-co-giai-nhan/2736582/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.