Đứng ở bên ngoài nhất định sẽ bị đông lạnh thành tảng đá luôn, huống chi đây cũng không phải lần đầu vào nha Tần Duẫn Chi, Ôn Bắc Bắc cũng vốn không có ý định từ chối, đi theo Tần Duẫn Chi lên lầu, nhân tiện gọi điện thoại cho mẹ nói mọi chuyện vẫn ổn, để cho mẹ yên tâm cơm nước xong mới về.
Bên trong có máy sưởi, vừa bước vào nhà không sợ lạnh gì nữa. Tần Duẫn Chi thay quần áo ở nhà, rửa tay, nói với Ôn Bắc Bắc đương tần ngần giữa phòng khách không biết làm cái gì:
“Tôi không nghĩ hôm nay có em nên không chuẩn bị gì được, không có thức ăn sẵn, phải nấu một chút, không sao chứ?”
Ôn Bắc Bắc nhanh nhẹn lắc đầu: “Là em phiền thầy trước…Ưm…Thầy, em đến giúp thầy!” Cô buông cặp sách xuống, hỏi: “À, toilet là ở chỗ đó ạ?”
Bởi vì lầu trên giống lầu dưới, cho nên nhà Tần Duẫn Chi cũng tựa như nhà Ôn Bắc Bắc vậy. Tần Duẫn Chi gật gật đầu, Ôn Bắc Bắc liền đi lẹ qua.
Đợi Ôn Bắc Bắc rửa tay xong đi đến bếp, Tần Duẫn Chi đã thái xong nguyên liệu nấu ăn. Cánh tay áo dài được cuốn lên đến khuỷu tay, theo động tác hạ dao, đường cong cơ bắp của cánh tay hơi hơi phập phồng. Tốc độ thái thức ăn rất nhanh, dường như đã quá quen thuộc, vừa nhìn thấy đã biết đây là người thường xuyên nấu nướng.
Bắc Bắc đang tưởng tượng, nếu Tử Yên biết Tần Duẫn Chi nấu ăn đươc, nhất định sẽ kéo mình làm phiền hai ba bận nữa. Tử Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-bac-co-giai-nhan/2736569/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.