Ôn Bắc Bắc xuống lầu, tất nhiên là bị Tử Yên tóm được rồi hỏi không ngừng. Bắc Bắc trả lời câu nào câu nấy có chút máy móc, đại để là cô còn đang đắm chìm trong tiếng tim đập không theo quy luật lúc nãy.
“Này này, nhà thầy ấy còn gì đặc biệt không nha?” Khép lại cửa phòng, Tử Yên vẫn tiếp tục ồn ào hỏi.
Ôn Bắc Bắc dừng một chút, cởi áo khoác ra treo lên móc, nói: “Có một thư phòng vô cùng lớn, rất nhiều sách.”
“Ôi chao, không sai nha, cùng nhà cậu giống nhau, vẫn là một người ở, điều kiện thế này tốt lắm. Cái này, mình thế nào cũng phải chuyển ngành thôi!”
“Tử Yên.” Ôn Bắc Bắc đột nhiên nhìn về phía cô bạn, nghiêm túc hỏi: “Thầy Tần là giáo viên. Cậu không phải là thật lòng chứ?”
“Thầy giáo thì sao đâu.” Tử Yên nhún vai: “Chỉ cần mình không học môn của ảnh, ảnh sẽ không phải là thầy giáo của mình. Hơn nữa, cho dù ảnh thực sự là thầy mình thì thế nào. Giám đốc công ty của mẹ mình đó, vốn là giáo sư đại học nha, vợ ông ấy trước kia cũng từng là học trò á.”
Tử Yên nói xong, còn bồi thêm một câu, “Cho nên, Ôn Bắc Bắc, cho dù là cậu học môn của Tần Duẫn Chi, cậu theo đuổi ảnh cũng chẳng có gì sai.”
“Cậu đừng nói bậy.” Ôn Bắc Bắc vội vàng đáp, như thể vừa bị đâm đến chỗ đau vậy.
Tử Yên hiểu được tư tưởng truyền thống ăn sâu vào máu của Ôn Bắc Bắc, cũng không tiếp tục trêu cô nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-bac-co-giai-nhan/2736565/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.