Cô nhi quân trong rừng rậm đã cất binh mã sang, cùng với những binh mãđuổi theo của Tiêu Dận giáp lại một chỗ. Bình Lão Đại tránh được đámngười đang vây quanh hắn, lập tức phi thân tới, ôm lấy Hoa Trứ Vũ đangté ngã trên đất, xoay người lên ngựa.
Tiêu Dận vẫn ngồi ngay ngắn trên ngựa như trước, không hề đuổi theo, khuônmặt tuấn mỹ lạnh lẽo như băng. Hắn chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, trong nháy mắt, đầu vai Hoa Trứ Vũ trở nên đau đớn.
Nàng nhăn mày nhìn xuống, nhất thời hoảng sợ.
Trên đuôi cây tên màu vàng kia, có một sợi tơ trắng mịn, lấp lánh dưới ánhtrăng, mà một đâu dây tơ khác nằm trên ngón tay Tiêu Dận.
Đảo câu tiễn!
Mũi tên Tiêu Dận bắn vào vai nàng, đúng là một mũi Đảo câu tiễn.
Trước kia, nàng từng nghe nói Bắc Triều có một loại Đảo câu tiễn, trên đầumũi tên có đảo câu, sau khi bắn trúng, không thể trực tiếp nhổ ra, màchỉ có thể dùng đao kiếm khoét phần thịt ghim mũi tên này ra. Mà loạitiễn này còn có một điểm trí mạng, đó là sợi tơ mảnh gắn trên mũi tên,một đầu sợi tơ này lại gắn với tay người bắn. Loại tơ này rất cứng, đaokiếm bình thường không thể cắt được, cho nên khi trúng Đảo câu tiễn,không thể chạy trốn.
“Đây là Đảo câu tiễn, tối nay ta chạy không thoát rồi, ngươi mau dẫn Cô Nhiquân rời đi, thêm một lát nữa sẽ không chạy nổi đâu.” Hoa Trứ Vũ vộivàng nói.
“Không được, ta phụng mệnh tướng quân, dù có chết trận, cũng phải mang cônương đi.” Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-thien-ha/2231629/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.