Hoa Trứ Vũ và Hồi Tuyết cũng không chạy đến chiến trường, vì khi đến giữa đường, các nàng đã gặp những binh sĩ Bắc Triều lui về.
Trận chiến này, bọn họ đã thua.
Lúc Hoa Trứ Vũ gặp được họ, là lúc bọn họ đã lui đến chỗ cách Thượng Kinh hai trăm dặm, xây dựng căn cứ tạm thời.
Gió Bắc cuồng nộ, ánh trăng lộ ra những đường cong mờ sau đám mây, tuyết đọng bao trùm trời đất một màu trắng xóa.
Hoa Trứ Vũ cưỡi ngựa theo sát Hồi Tuyết, xuyên qua một loạt binh sĩ mới gặp được Tiêu Dận.
Hắn cưỡi Đại Hắc Mã, thong thả đi trong vòng vây của binh sĩ. Áo giáp màuđen xơ xác trong màn đêm lạnh giá. Khuôn mặt tuấn mỹ phủ thêm một tầngsương mỏng. Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.
“Cô tới làm gì?” Hắn nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, ánh mắt vẫn thản nhiên như trước.
Hoa Trứ Vũ xoay người nhảy xuống ngựa, cuối cùng nàng vẫn tới muộn mộtbước! Nàng đang muốn nói chuyện, đã thấy thân hình cao lớn run lên lảođảo, sau đó nặng nề rơi từ trên lưng ngựa xuống.
“Điện hạ……” Hồi Tuyết xông tới trước mặt Tiêu Dận, gương mặt trắng bệch.
Khinh Vân,Tế Nguyệt cũng cuống quít nhảy xuống ngựa đem Tiêu Dận vào trongtrại. Trại vừa mới dựng xong, có thị nữ châm nến lên, tỏa ra ánh sángmàu vàng ấm áp.
Tiêu Dận nằm ở trên giường, gương mặt trắng bệch như tuyết, hắn cố chịu đựng đau đớn, ánh mắt màu tím đã sớm ảm đạm trở thành một màu đen như mực.
Hồi Tuyết vươn tay cẩn thận cởi áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-thien-ha/2231592/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.