Trong phút chốc, những tiếng trống chiêng ầm ỹ đã ngừng lại, ngay cả mộttiếng người nói cũng không có, tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía nàng.
Giống như Hoa Trứ Vũ chính là một nhánh hoa giữa khu rừng, cảnh bị nhìn ngắmchăm chú với đủ loại ánh mắt này nàng đã quen rồi. Trên khuôn mặt vẫngiữ nguyên nét bình tình không gợn sóng, nhưng hai hàng lông mày đã hơinhíu lại.
Có chuyện gì vậy?
Nàng nhìn xung quanh, nơi này, ngoài nàng cũng chỉ có Hồi Tuyết.
Tới tận bây giờ nàng cũng không nghĩ rằng Tiêu Dận và cái người tên ĐấuThiên Kim chưa từng gặp mặt kia sẽ tặng tuyết liên cho nàng, trừ khi mặt trời mọc đằng tây trên thảo nguyên Tháp Nhĩ này. Vậy nên, hoa kia chắcđể dành tặng Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết là một trong tứ đại thân vệ của Tiêu Dận, lại kiêm thêm chức thịnữ của Tiêu Dận, vẻ bề ngoài xinh đẹp, tâm cơ kín đáo, lại ở chung vớiTiêu Dận nhiều năm như vậy, chắc đã giành được toàn bộ tín nhiệm củaTiêu Dận. Hắn tặng tuyết liên cho cô ấy cũng không có gì lạ. Nhưng người Hồi Tuyết thích là Lưu Phong mà.
Còn Đấu Thiên Kim, có lẽ đã từng gặp qua Hồi Tuyết trước đây, cũng đã thích cô ấy.
Hoa Trứ Vũ nghĩ như vậy, liền nghiêng đầu nhìn về phía Hồi Tuyết. Khôngngờ, Hồi Tuyết cũng đang nhìn nàng, trong mắt viết rõ hai chữ thật lớn:Hâm mộ.
“Không cần nhìn nữa, tuyết liên không phải tặng cho cô ấy!” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Tiêu Dận.
Hoa Trứ Vũ ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-thien-ha/2231581/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.