Đương nhiên Hoa Trứ Vũ không hề khách khí, nhận lấy con gà rừng trơn bóngnhẫy kia, sau đó khẽ hít lấy một hơi, mùi vị này đã rất lâu chưa đượcngửi thấy, nó làm nàng nhớ tới mưa gió đất Tây Cương, khói báo động đấtTây Cương, còn cả cuộc sống tự do đầy khoái hoạt. Nàng không thích ở lại chốn thâm cung này, mỗi ngày sống trong sự căng thẳng, khắp nơi đầynhững ám tiễn hại người, nàng thật không hiểu từ khi nào, một lời đồnđại cũng có thể tước đoạt tính mệnh người khác. Còn vùng đất như TâyCương, tuy chỉ có chiến tranh, nhưng ngay cả nhát đao chém ra cũng vôcùng chân thật.
Nàng không hề khách khí vặn một chiếc đùi gà, há miệng cắn một miếng lớn,mùi hương này, hương vị này, suýt nữa làm nàng nuốt lưỡi vào bụng. Hìnhnhư đã thành thói quen, tuy lần này không có ai tranh cướp với nàng,nhưng nàng vẫn ăn rất nhanh. Trước kia, phàm là đồ ăn ngon, bọn họ đềudùng mọi thủ đoạn từ dụ dỗ, cướp đoạt, chỉ có ai nhanh nhẹn mới được ăn. Có những lúc, Hoa Trứ Vũ bảo An Tiểu Nhị lén làm mấy món để nàng ăn một mình, vậy mà mấy chiếc mũi kia, lần nào cũng có thể phát hiện ra.
Lúc này, không có ai tranh đoạt với nàng, chỉ có một mình nàng thưởng thức, vậy sao lại chẳng có mùi vị gì?! Hơn nữa, ngay cả Tiểu Nhị, cũng khôngcướp của nàng, điều này khiến nàng cảm thấy bất ngờ.
“Tiểu Nhị, ngươi có ăn không? Ôi trời, Tiểu Nhị, ngươi đừng nhìn với đôi mắtkích động như vậy? Ngươi khóc sao?” Hoa Trứ Vũ ăn đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-thien-ha/2231524/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.