Lý do rất không quang minh chính đại, nhưng bởi vì trong xe có Ôn Uyển,nàng không thể nói lời từ biệt, chỉ có thể nói mình phụng mệnh Hoàng Phủ Vô Song đến tiễn hắn.
Tiêu Dận nghe xong, chỉ thở dài một tiếng thật sâu, vươn cánh tay dài mạnhmẽ cầm lấy tay Hoa Trứ Vũ, giống như hắn muốn thông qua sự đụng chạmnày, truyền hết tâm tình của hắn sang người nàng.
“Hừ, không thể ngờ đường đường là thái tử Bắc Triều lại là một tên đoạn tụ,đi thích một thái giám. Ha ha......” Ôn Uyển ngồi bên lạnh lùng nói,trong giọng nói đầy vẻ khinh thường.
Hoa Trứ Vũ cả kinh, vung tay áo hất tay Tiêu Dận ra, nàng ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển nói: “Ôn tiểu thư, cô hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm?” Những vệt nước mắt trên mặt đã được lau đi sạch sẽ, lúc này ÔnUyển đang ngẩng cao đầu, mái tóc hơi rối loạn nhưng vẫn rất xinh đẹpđộng lòng người, nàng ta nhếch môi cười lạnh lùng, nói với Tiêu Dận.“Tiêu Thái Tử cũng cho rằng Uyển hiểu nhầm sao?”
Tiêu Dận chau mày lại, hắn quay đầu cười với Ôn Uyển, màu mắt tím mênh mang, đôi môi khẽ nhếch giống như hoa quỳnh nở trong đêm. Người rất ít cườithường có nụ cười trí mạng.
Nhưng Hoa Trứ Vũ biết mỗi khi Tiêu Dận cười, thì chuyện xấu sẽ xảy ra. Nàngvẫn còn chưa quên, khi hắn ra lệnh ném nàng vào hồng trại, nụ cười củahắn nhiếp hồn tới mức nào. Quả nhiên, Ôn Uyển còn chưa kịp định thầntrước nụ cười này của Tiêu Dận thì đã nghe Tiêu Dận thản nhiên nói:“Đúng là cô đã hiểu lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-thien-ha/2231503/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.