Hoa Trứ Vũ đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn Tiêu Dận.
Chỉ thấy tà áo màu tím bay phần phật trong gió, vẻ mặt lạnh lùng, thảnnhiên cười đón nhận ánh mắt của Hoa Trứ Vũ. “Tiểu tử, chúng ta còn gặpnhau trên chiến trường, sẽ có một ngày, bản đế bắt được ngươi lần nữa.
Hoa Trứ Vũ cười chua chát, mơ hồ xoay người đi theo Cơ Phượng Ly và Đường Ngọc ra ngoài.
Tiêu Dận nói rất đúng, bọn họ sẽ còn gặp nhau trên chiến trường.
Trên chiến trường, không có huynh muội, không có bằng hữu, không có tình người, mà chỉ có kẻ địch ta sống ngươi chết.
Nói nàng không bi thương là nói dối, dù sao, hắn cũng đã từng yêu thươngnàng, bảo vệ nàng. Nàng còn từng nghĩ, Nam Bắc Triều có thể chung sốnghòa thuận, bọn họ có thể trở thành bằng hữu. Nhưng tất cả mọi thứ đều đã vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Ba người vừa ra khỏi phủ liền có mấy chục hắc y nhân tiếp ứng, tối nay CơPhượng Ly có mang theo người. Tất cả bọn họ đều cưỡi ngựa, nhanh chóngrời khỏi vị trí ẩn nấp.
Một con ngựa chạy về phía Cơ Phượng Ly, trong màn đêm u ám, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy một con ngựa toàn thân tuyền màu đỏ, ngay cả đôi mắt cũng thoánghiện lên ánh lửa đỏ, đây đúng là một con Hỏa câu thuần chủng, là mộtgiống ngựa quý.
Không có ai rõ hơn Hoa Trứ Vũ một con ngựa tốt quan trọng thế nào với tướngsĩ trên chiến trường, Hoa Trứ Vũ vừa nhìn đã cảm thấy yêu thích. Trướckia, nàng hay cưỡi một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-thien-ha/2231464/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.