Hoa Trứ Vũ bưng chén thuốc trên bàn lên, múc một thìa đưa đến bên môi Cẩm Sắc.
Đúng lúc này, cửa trại mở ra, Cơ Phượng Ly nghiêm nghị bước vào.
Nhìn thấy cảnh Hoa Trứ Vũ đang bón thuốc cho Cẩm Sắc, vẻ mặt hắn ngưng trệ,hắn khẽ nhếch môi, trong mắt lóe lên cảm giác ảm đạm ưu thương.
Hắn bước nhanh tới bên giường, ống tay áo mãnh liệt bay theo nhịp bướcchân, khí lạnh tỏa ra bốn phía. Trong giây lát đi đến bên cạnh giường,hắn đã dừng lại trước mặt Hoa Trứ Vũ.
“Phu nhân của bản tướng không dám làm phiền Bảo thống lĩnh! Đưa chén thuốccho ta!” Hắn vươn tay áo về phía nàng, trong mắt hiện lên lửa giận,ngoài ra còn có vẻ cô đơn lạnh lẽo.
Hoa Trứ Vũ nhìn bàn tay hắn, nàng vẫn còn nhớ tới lần hắn ngồi trên ToạiDương đưa tay về phía nàng. Lúc đó, trên chiến trường mưa tên bay tánloạn, chỉ một câu nói “Đưa tay cho ta!” của hắn đã từng khiến nàng cảmthấy rung động.
Còn bây giờ, cũng là bàn tay kia lại mang theo sự lạnh lẽo, xa cách.
Tình cảnh này, thật giống, mà cũng thật khác.
Lúc này hắn không muốn nàng đưa tay cho hắn, thứ hắn muốn là chén thuốc trong tay nàng, là chén thuốc của phu nhân hắn.
“Đưa chén thuốc cho ta!” Cơ Phượng Ly không kiên nhẫn nhắc lại. Lời nói lạnh lẽo như cơn mưa tuyết ngoài kia, toàn thân hắn cũng chỉ mang theo sựgiá rét tới cùng cực.
Hoa Trứ Vũ biến sắc, tự cười giễu trong lòng.
Sao lại thế này? Cùng lắm nàng mới chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-thien-ha/2231443/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.