Diệp thái y còng lưng, cúi đầu đi tới, vào bước vào cửa liền ngước mắt thảnnhiên nhìn lướt qua Hoa Trứ Vũ, ánh mắt chất phác mà lạnh lùng. Nhìn ởkhoảng cách gần, quả thực ông đã rất già, từng nếp nhăn trên mặt như dấu vân thể hiện số năm của cây cối, ghi lại những năm tháng tang thương.Khi nhìn thấy ông ta, Hoa Trứ Vũ chợt nhớ tới A Quý bên cạnh Dung Lạc,hình như ông ta cũng già như vậy.
Diệp thái y chậm rãi bước vào phòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh thi lễvới Hoàng Phủ Vô Song, giọng nói già nua khàn khàn vang lên: “Lão thầnbái kiến Hoàng Thượng!”
Trong hoàng cung hỗn loạn, dù là thái giám hay cung nữ, ai nấy đều vô cùnglanh lợi, hiếm thấy ai hờ hững như ông ta. Có lẽ, do tuổi đã cao, cũnglà một người nhìn rõ sự đời.
Hoàng Phủ Vô Song gật đầu nói: “Diệp thái y mau đứng lên, mau giúp trẫm xem bệnh cho Uyển nhi. Người đâu, bày chỗ!”
Có tiểu cung nữ di chuyển một chiếc ghế tới bên cạnh giường, còn có tiểucung nữ đặt khăn gấm lên cổ tay Ôn Uyển, Diệp thái y bắt đầu bắt mạchqua chiếc khăn gấm kia. Chỉ một lát sau, ông buông cổ tay Ôn Uyển ra,nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Ôn cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là nhiễmchút phong hàn, lão thần kê mấy bị thuốc, uống vài hôm là khỏi.”
Hoàng Phủ Vô Song mặt mày hớn hở, dịu dàng nói với Ôn Uyển: “Uyển nhi, nànguống thuốc cho tốt, đợi nàng khỏi bệnh rồi trẫm sẽ tiến hành đại điệnphong Phi cho nàng.”
Ôn Uyển nằm nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-thien-ha/2231415/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.