Gần đây Lam Băng vô cùng buồn bực, chứ không phải buồn bực bình thường.
Từ sau khi có được cặp Long Phượng kia, hoàng thượng luôn đắm chìm trongcảm giác gia đình ấm áp, mọi việc trong triều đều dồn hết cho hắn. Hắncảm thấy ấm ức vô cùng.
Cẩm Sắc vẫn bị giam lỏng trong Hoàng am, hắn muốn tới gặp nàng cũng không có cơ hội. Điều này làm cho Lam Băng rất đau khổ.
Một ngày kia, Lam Băng lấy hết dũng khí, ra ám hiệu cho hoàng thượng đểhoàng thượng thành toàn cho tấm lòng si mê cuồng dại của hắn.
Bên trong Cần Chính Điện, Cơ Phượng Ly đang phê duyệt tấu chương, thấy LamBăng đi tới liền nheo mắt cười nói: "Ái khanh tới thật đúng lúc, trẫmđang muốn tới thăm hoàng nhi, đống tấu chương này, ngươi mang về phêduyệt qua cho trẫm."
Lam Băng cúi người thi lễ, nói như đinh chặt sắt: "Hạ thần nguyện phân ưugiúp bệ hạ, muôn chết không từ!" Nói xong, hắn cười nịnh nọt. "Bệ hạ,thần đã làm công miễn phí cho bệ hạ bao nhiêu năm nay, bệ hạ có từngnghĩ......"
Cơ Phượng Ly khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt thản nhiên khiến Lam Băng không đoán ra được tâm tư của hắn. Người ta vẫn nói lòng vua khó dò, trước đây còn chẳng đoán ra nổi nữa là hiện tại.
"Ái khanh muốn đòi phần thưởng sao, là ai vừa mới nói muôn chết không từ?Nhưng nếu ái khanh đã đề nghị, trẫm cũng không thể quá hẹp hòi, nói đi,ái khanh muốn châu báu hay lụa là gấm vóc?" Cơ Phượng Ly khẽ nhếch môicười nói.
"Bệ hạ, thần không cần những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-thien-ha/2231334/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.