Mặt Đường Khả Tâm đỏ lên: “Tôi đố kỵ cô? Nằm mơ đi!”
Nói xong, cô ta thở phì lôi kéo Vương Nhụy đi.
Sau khi tan học, Đường Khả Tâm và Vương Nhụy đi đến cổng sau trường chờ xe buýt.
Lúc này sắc trời đã tối, mưa nhỏ, người đi đường rất ít. Có mấy tên côn đồ nhìn các cô đứng một mình, vẻ mặt lập tức xấu xa đi tới.
“Ồ, em gái nhỏ, chờ xe hả? Nếu không anh đưa em về?” Một tên đi đầu trong đám cười tủm tỉm mở miệng.
Đường Khả Tâm thấy phiền, giọng nói không khỏi nặng nề: “Cút ngay! Ai muốn chứ!”
“À, là ớt cay nhỏ sao? Không biết có vừa miệng hay không ta.” Hắn vừa nói xong, liền duỗi tay tới.
“Mấy người, mấy người muốn làm gì?”
“Tụi anh muốn làm gì? Ai da, hai em gái thật đơn thuần, làm sao bây giờ? Làm anh đây càng muốn yêu - đau các em một phen!” Những người đó tùy ý cười to.
Cách đó không xa, Tiêu Vũ Triết đẩy xe, cùng Từ Như Ý đi tới.
Nhìn hai người Đường Khả Tâm bị đùa giỡn, biểu tình Tiêu Vũ Triết khẽ nhúc nhích.
“Đi thôi.” Từ Như Ý thay cậu đỡ xe.
Cô biết, nam sinh này cũng không có lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, cho dù đối phương đã không còn ấn tượng tốt trong lòng cậu, cậu cũng không đến nỗi thấy chết mà không cứu.
Tiêu Vũ Triết quay đầu lại nhìn cô.
Những giọt mưa nhỏ đã làm ẩm ướt mái tóc xinh đẹp của cô, lông mi dài nồng đậm kia treo lên bọt nước nhỏ, thoạt nhìn thập phần chọc người ta trìu mến.
Cậu biết, cô gái của cậu rất tốt bụng.
Tiêu Vũ Triết gật đầu, tiến lên vài bước. Cái gì cũng chưa nói liền trực tiếp đánh những người đó ngả nghiêng trên mặt đất. Khi Đương Đường Khả Tâm thấy rõ người giúp bọn họ là Tiêu Vũ Triết, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Ai, ai hiếm lạ gì cậu giúp? Nói không chừng, mấy người xấu chính là các người kêu tới!”
“Đúng là, giả bộ hảo tâm!”
Các cô còn lâu mới tin, bị Từ Như Ý phát hiện chuyện tố cáo, cô còn rộng lượng như vậy!
Tiêu Vũ Triết cũng không để ý. Hai người này trong cảm nhận của cậu căn bản một chút phân lượng cũng không có, cậu cũng không so đo với các cô.
Từ Như Ý dựng xe, cô tiến lên thay cậu sửa sang lại quần áo hơi hỗn độn, dùng khăn giấy lau khô nơi bị nước mưa làm ước nhẹp trên mặt.
Ánh mắt của cô ôn nhu, động tác nhẹ nhàng chậm rãi. Giống như trong toàn bộ thế giới chỉ có cậu.
Giữa bọn họ, không ai có thể xen vào. Đường Khả Tâm một bên nhìn đến khó chịu cực kỳ.
“Triết, chúng ta đi thôi.” Từ Như Ý kéo cậu.
“Được.” Tiêu Vũ Triết gật đầu. Từ đầu tới đuôi, cậu căn bản không có liếc mắt nhìn những người khác nhiều thêm một cái. Càng làm lơ sự tồn tại của Đường Khả Tâm.
Bọn họ vừa đi xa, Đường Khả Tâm lập tức sụp đổ muốn khóc.
Trong lòng cô ta vẫn có chút rõ ràng, Tiêu Vũ Triết không có khả năng dùng mấy chiêu trò đó, càng không cần làm cô ta vui vẻ!
Bởi vì, trong lòng cậu, chỉ có nữ sinh kia mà thôi!
……
Ngày hôm sau.
Tan học, Tiêu Vũ Triết trực tiếp chờ bên ngoài phòng học. Thấy cô tới, cậu vươn tay.
Lúc Từ Như Ý ra tới có chút kinh ngạc, cậu sao không đi lấy xe trước?
Hơn nữa, xung quanh rất nhiều bạn học dùng ánh mắt ngạc nhiên lặng lẽ đánh giá bọn họ!
Tiêu Vũ Triết tiếp nhận cặp sách trong tay cô, đặt trên vai mình, cũng không để ý vẻ mặt kinh ngạc của những người đó.
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Đi đến nhà để xe, Tiêu Vũ Triết nói với cô: “Về sau, đều cùng nhau đi. Ở chỗ này chờ mình.”
“Như vậy…… Được không?”
“Không có gì là không được cả.” Tiêu Vũ Triết trả lời.
Cậu không bao giờ sợ bị người khác biết quan hệ của bọn họ. Hiện tại cậu hận không thể cho toàn thế giới biết, bọn họ ở bên nhau!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]