Trong không gian yên tĩnh như vậy có tiếng vang thình thịch, dường như đặc biệt gây chú ý người khác.
Cậu động môi, nỗ lực làm mình bình tĩnh.
"Triết." Từ Như Ý đến gần một tí, giữ chặt bàn tay lạnh như băng của cậu.
Mang theo cảm xúc ấm áp, làm tâm cậu vốn dĩ đã hỗn loạn càng thêm không chịu khống chế mà nhảy lên.
Đem tay cậu đặt ở trước ngực mình, Từ Như Ý chân thành nói: "Để mình cả đời luôn đối tốt với cậu, có thể chứ?"
Cô hỏi có chút thật cẩn thận, hẳn là sợ cậu sẽ tức giận.
Cả đời, một từ nhưng lại ấm áp cả lòng người.
Tiêu Vũ Triết nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."
"Thật tốt quá, cảm ơn cậu!" Cô vui sướng.
Tâm Tiêu Vũ Triết lạnh như băng cũng bắt đầu động dung, cậu nhìn đuôi lông mày cô cao, nụ cười mỉm ngọt ngào làm say lòng người giống rượu vang đỏ.
Nhận được câu trả lời của cậu, Từ Như Ý có vẻ rất thỏa mãn.
Cô nhìn đôi mắt cậu, chần chờ một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: "Mình có thể lại hôn cậu không?"
Mặt Tiêu Vũ Triết nháy mắt đỏ ửng, cũng may ánh sáng yếu ớt, cô hẳn là sẽ không phát hiện?
Cậu còn không biết nên trả lời như thế nào, thì đã cảm giác thiếu nữ tiếp cận mặt cậu.
Giống một mảnh lông chim nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt, đôi môi non mềm của cô gái in lại một nụ hôn trên mặt cậu.
"Cảm ơn cậu." Từ Như Ý nói, thỏa mãn nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-nghich-tap-nam-than/2368819/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.