“Tối hôm đó ta hận ngươi thấu xương, trách ngươi độc ác, hóa ra người ích kỷ nhất lại là ta, biết rõ mình không còn bao nhiêu ngày lại vẫn quấn lấy ngươi. Nếu ngươi thật sự thích ta, ta chết đi rồi thì sẽ chỉ còn lại mình ngươi trên cõi đời này, ngươi sẽ tịch mịch biết bao… Đối với ngươi, đối với ngươi… Ta không cam lòng. Ta đến trên đời này nếu đã gặp được ngươi, thích ngươi, nếu không thể bên ngươi thì ta cần gì phải có mặt trên đời này…”
Để lại một gã tùy tùng đánh cắp ngọc bội, ba người còn lại hộ tống Trân Lung và Chương Hi Liệt đào tẩu. Trân Lung cưỡi một con ngựa riêng, Chương Hi Liệt cùng với tùy tùng Chương Bình cùng cưỡi một con ngựa. Bốn con khoái mã xé mở bóng đêm, chạy nhanh như điện chớp hướng về phương xa. Trăng sáng sao thưa, có thể thấy rõ ràng hình dáng ngọn núi nhỏ xa xa, cỏ cây tươi tốt hai bên đường núi chợt lóe lên rồi biến mất, thỉnh thoảng có một hai con đom đóm bay ngang qua, chớp mắt cái đã bị bỏ lại phía sau.
Câu chuyện Trân Lung kể lại dài lâu mà tàn nhẫn, nghe sao mà lạ lẫm xa xôi, đầu óc Chương Hi Liệt chỉ còn lại hỗn loạn, không biết cưỡi ngựa thế nào, cũng không biết muốn đi đâu. Vừa qua một trận mưa, gió đêm vẫn mang cảm giác mát lạnh. Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu như đang sôi lên sùng sục, làm gì cũng không phân ra được rõ ràng, Lý Hủ… Ngọc bội… Vĩnh Thọ vương… Phượng Hoài Quang… Cậu đã nghe được bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-long-tang/4797/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.