Có rất nhiều chỗ Chương Hi Liệt nghe nhưng không hiểu, cũng không muốn nghe giải thích sâu hơn. Giọng nói trầm thấp sâu lắng của Phượng Tam quanh quẩn bên tai, cậu cảm thấy nó nghe rất hay khó mà nói rõ được, chỉ hy vọng có thể được nghe nó mãi mãi.
Chương Hi Liệt ngồi ở xa xa, gương mặt tuấn tú ẩn hiện trong sương mù khiến Phượng Tam nhớ tới hoa sen nở trên sông băng, có một loại thanh tú tịch mịch khác biệt. Thiếu niên có cần cổ thanh mảnh trắng nõn, xuống tiếp là hai phần xương quai xanh. Bình thường Chương Hi Liệt cũng ăn không ít cơm, chỉ không biết cơm chạy đi đâu cả rồi, người chẳng còn bao nhiêu thịt. Bảo Quyển có dáng người nhỏ gầy, Chương Hi Liệt cũng là tấm thân gầy trơ xương, hai phần xương quai xanh kia cũng như cá tính của cậu, quá ngang bướng, thà gãy chứ không chịu cong, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên đấu tranh với bất cứ kẻ nào áp bức mình vậy. Bỗng nhiên nghĩ đến câu “cứng quá thì gãy”, Phượng Tam cảm thấy có điềm xấu, lập tức vứt bỏ suy nghĩ này trong đầu, mỉm cười: “Tiểu Liệt Liệt, cơ thể được nuông chiều này của ngươi không thể học những thứ cần dốc sức, ta dạy ngươi một thứ không tốn bao sức lại có thể khỏe mạnh, thế nào?”
Chương Hi Liệt nhắm mắt dưỡng thần, lười biếng hỏi: “Dạy gì cơ?”
“Biện pháp hô hấp.”
“Hô hấp cũng có thể cường thân kiện thể?” Chương Hi Liệt mở to mắt, nghi ngờ nhìn về phía Phượng Tam.
Phượng Tam ngoắc tay: “Ngươi lại đây.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-long-tang/4791/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.