Editor: Ochibi 
Sợ nàng bị lưng ngựa xóc nảy, Dạ Dục Cẩm bỏ ngựa, cõng nàng trở về. 
Cõng nặng đi đường núi lâu như vậy, chân hắn toàn nổi lên bọt nước, nhưng bây giờ cũng không kịp đi xử lý, chỉ ngóng trông nàng tỉnh lại. 
“Nước……” 
“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi!” Dạ Dục Cẩm vẫn luôn canh giữ bên cạnh mừng rỡ, nhanh cầm nước đến đây, đút nàng uống xong. 
“Tỷ tỷ, tỷ còn đau không?” Hắn quan tâm hỏi, biểu tình kia, như chính hắn là người đang đau. 
“Không đau. Cẩm Nhi…… Phụ hoàng đệ đâu?” Từ Như Ý nôn nóng hỏi. 
Dạ Dục Cẩm không có che dấu cảm xúc của  mình, khuôn mặt chỉnh trương đều suy sụp, cùng với thất vọng thật sâu. 
“Làm sao vậy?” Từ Như Ý suy yếu hỏi. 
“Rất ổn.” Dạ Dục Cẩm đáp. 
Hắn luôn lo lắng cho nàng, nhưng mà nàng tỉnh dậy lại hỏi phụ thân hắn đầu tiên. 
Dạ Dục Cẩm thấp đầu, cả người đều mất sinh khí. 
Từ Như Ý nghe thấy hắn không sao, nháy mắt thả lỏng tâm tình, “Vậy…… Có thể gọi Hoàng Thượng đến đây không?” 
“…… Ta đi kêu.” 
Rất mau, Dạ Vô Thương nhận được tin tức chạy đến. 
“Như Ý!” Hắn nắm tay nàng có chút lạnh, rối rắm giữa mày buông ra, “Nàng cuối cùng cũng tỉnh.” 
“Làm Hoàng Thượng lo lắng.” 
“Nàng thật sự làm trẫm lo lắng! Nàng có biết không, khi nàng đỡ mũi tên ấy, trẫm muốn thở không nổi! Trở lại tìm không thấy nàng, trẫm chỉ cảm thấy trời sắp sập xuống!” 
“Hoàng Thượng……” 
“Như Ý, trẫm muốn nói trở về thế nào cũng phải trị nàng…… Nhưng mà, trẫm luyến tiếc. Trẫm quyết định: Sau khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/4392552/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.