Editor: Ochibi
Đại ân? Thi Giai Nghi tức giận không chịu được, nhưng không thể cãi lại. Tìm không thấy lý do lưu lại, đành phải cáo từ rời đi.
Tâm tư Dạ Vô Thương tất cả đặt trên đứa con trai này, phi tần hậu cung ngày thường tranh giành tình cảm rất nhiều, hắn đâu chú ý quản nhiều như vậy?
Nàng vừa đi, không khí bên này cũng hòa hoãn rất nhiều.
“Cẩm Nhi, bắt đầu từ ngày mai, con và những hoàng tử khác, đến Hàn Lâm Viện đọc sách đi.” Dạ Vô Thương phân phó.
Dạ Dục Cẩm cũng không hiểu cái gì là Hàn Lâm Viện, hắn ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ……”
“Hoàng Thượng.” Từ Như Ý đánh gãy hắn, “Chờ thêm một thời gian đi. Đại hoàng tử quen tán nhàn, đột nhiên bị ước thúc, sẽ không quen. Hơn nữa tiến độ hiện tại của Đại hoàng tử, cũng chậm hơn hoàng tử khác. Sẽ không theo không kịp lời nói.”
“Vậy, Như Ý cảm thấy như thế nào?”
“Hoàng Thượng, Cẩm Nhi hiện tại cần nhiều, là hy vọng được quan tâm hơn. Thần thiếp sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ Cẩm Nhi.”
Dạ Vô Thương cảm thấy nàng nói có lý, dù sao mười mấy năm qua, cũng đã như thế. Cứ để bọn họ quyết định.
Hoa Ngự Hoa Viên rất diễm lệ, Dạ Vô Thương lại vô cớ nhớ tới hoa trong viện nàng, đi dạo bỗng thấy ở đây thiếu thiếu hứng thú.
Ba người đi một vòng. Mãi cho đến khi ăn xong bữa tối, đưa Dạ Dục Cẩm trở về, hắn mới cùng nàng trở về Mai Viện.
Nhìn cảnh quen thuộc, Dạ Vô Thương đột nhiên có một loại cảm giác: Hoàng cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/4392525/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.