Editor: Ochibi 
Đừng nói cổ đại, ma thuật ở hiện đại mà nói, cũng là thứ mới lạ, được rất nhiều người thích. 
Cùng Dạ Vô Thương đi một đường, nàng đã đến ngồi xuống tại một sân khấu đặc biệt. 
Có các cung nhân đưa trái cây tới, Từ Như Ý cẩn thận lột đút cho hắn ăn. 
Dạ Vô Thương ôm eo nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Thế nào? Thích không?” 
“Vâng, thần thiếp rất thích.” Từ Như Ý thuận theo dựa vào vai hắn, vẻ mặt thỏa mãn, “Nhưng mà thần thiếp thích được Hoàng Thượng sủng hơn.” 
Dạ Vô Thương vỗ về tóc dài mượt mà của nàng, “Lần đầu tiên thấy họ, trẫm lập tức nhớ tới nàng.” 
“Hoàng Thượng……” Nàng nhìn hắn, nước mắt rơi. 
“Đồ ngốc, khóc cái gì.” Dạ Vô Thương duỗi ngón cái, đẩy nước mắt nàng đi. 
“Thần thiếp quá cảm động.” 
“Được, trẫm đã biết. Đừng khóc.” Hắn ôm chặt lấy nàng, cảm thán tiểu nữ nhân này dễ dàng thỏa mãn. 
“Không, phải khóc.” Nàng dẩu miệng, “Trừ khi Hoàng Thượng đáp ứng thần thiếp một điều kiện.” 
“……” Dạ Vô Thương buồn cười mà nhìn nàng. 
Hắn đang an ủi nàng, thế nhưng nàng nói điều kiện với hắn! Bất quá, tâm tình hắn vẫn rất tốt trả lời: “Điều kiện gì?” 
“Hoàng Thượng phải luôn sủng thần thiếp như vậy.” 
Dạ Vô Thương cười khẽ ra tiếng, “Ai nói cho nàng, trẫm sẽ không luôn sủng nàng?” 
“Hoàng Thượng một lời đã nói, không được đổi ý đâu!” 
“Đương nhiên. Trẫm luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh.” Dạ Vô Thương thật ra rất tin tưởng chính mình. 
Sủng một nữ nhân sao, có khó khăn gì nhiều đâu? Hắn là nam nhân tôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/4392518/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.